Không lâu sau trời đã sáng!
Lâm Phong và Trần Y Nặc thay quần áo xong, tới trước cửa phòng Trần Y Thủy.
Lúc này, Trần Y Thủy mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu hồng mỏng như cánh ve, mái tóc đen rối tung, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện.
Nghe thấy tiếng đập cửa, cô ấy xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mở cửa phòng.
Khi thấy Lâm Phong, cô ấy ngẩn người ra, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ nói:
Adv
“Anh rể, anh về rồi à.”
“Ừ, anh đến gặp Tiểu Luyến Luyến.”
Lâm Phong vừa cười vừa nói.
Adv
…
Sau khi nói chuyện một lát, mấy người cùng đi vào phòng.
Chóp mũi thoang thoảng hương thơm, cùng với đống quần áo lót màu hồng đập vào mắt khiến Lâm Phong hơi không thích ứng.
Chỉ là anh cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng tới cạnh giường nhìn con gái!
Nhưng vừa nhìn, vẻ mặt Lâm Phong đã trở nên nghiêm trọng!
Hiện tại Tiểu Luyến Luyến trông như một cô bé mười hai tuổi.
Cô bé khép hờ hai mắt, lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mang lại cảm giác cao quý hơn người.
“Tiểu Luyến Luyến…”
Lâm Phong thử gọi con gái dậy, nhưng gọi một lúc lâu cũng không thấy có phản ứng!
“Gọi mãi không tỉnh, bây giờ con bé ngủ sâu lắm…”
Trần Y Nặc nói.
Lâm Phong nghe xong thì ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên cái trán trắng nõn của con gái, thả linh khí ra nhắm mắt kiểm tra.
Vừa kiểm tra thì con ngươi đột nhiên co lại.
Anh phát hiện cốt cách của con gái đang to lên kinh khủng, huyết quản thô to, tốc độ máu chảy cực nhanh…
Tim đập gần như đã gấp mấy lần người bình thường!
Anh túm áo ngủ của con gái, nhẹ nhàng kéo một cái.
Anh phát hiện, cơ thể xinh đẹp của con gái cũng rất nặng, ít cũng phải hơn năm mươi cân!
May mà cái giường này làm bằng gỗ thật, chất lượng tốt, nếu không đã bị sập từ lâu rồi!
“Lâm Phong… con gái không sao chứ?”
Trần Y Nặc để ý đến vẻ mặt của Lâm Phong, không khỏi hơi lo lắng!
Trần Y Thủy đứng bên cạnh cũng sốt ruột theo.
Tiểu Luyến Luyến khác thường mấy ngày liên tục, bọn họ cũng đi tìm dược sư của Dược Vương cốc đến xem nhưng không tìm ra manh mối.
Lâm Phong không trả lời ngay mà nhíu mày im lặng!
Thể chất của con gái quá kì lạ.