Tuy hai em trong lòng trẻ đẹp nhưng vẫn thua xa kiểu phụ nữ đã có chồng như Trương Thiến!
Ông ta đẩy hai em xinh đẹp trong lòng ra, đứng dậy đi đến chỗ Trương Thiến.
Trương Thiến mặt mày hớn hở, đôi tay thon dài đè xuống ghế sô pha, vẫn không nhúc nhích nhìn Lục Gia Lâm đi về phía mình, không hề tỏ ra hoảng sợ.
Thấy vậy, các võ giả khác đều ngầm hiểu, thi nhau đứng lên chào rồi rời khỏi đó!
Nhưng ngay lúc này, di động Lục Gia Lâm vang lên, ông ta lấy máy ra xem, hóa ra là người chấp pháp Vân Trung Thiên của Kim Lăng gọi cho mình!
Adv
Lão già này gọi cho mình làm gì?
Chẳng lẽ là muốn đại diện cho giới võ đạo thành phố Kim Lăng để cầu xin mình?
Lục Gia Lâm kết nối điện thoại, chào hỏi đôi ba câu sau đó cúp máy, miệng nở nụ cười mỉa mai.
Bao Nhất Hàn chú ý đến nụ cười đó, bèn vội vàng hỏi:
Adv
“Lục gia chủ, ai gọi đến vậy?”
“Là lão già chấp pháp Vân Trung Thiên của Kim Lăng!”
Lục Gia Lâm khẽ cười một tiếng, nói tiếp:
“Lão già đó thấy đám chúng ta đến đây trước, có lẽ hoảng sợ nên muốn mời mọi người ăn một bữa cơm ở khách sạn thành phố Kim Lăng để tâm sự, nói gì mà xúc tiến tình hữu nghị đôi bên!”
“Ha ha ha!”
Đám Bao Nhất Hàn và Trương Thiến nghe vậy thì bật cười thành tiếng!
Cuối cùng võ giả thành phố Kim Lăng cũng biết sợ sao?
Nhưng mà bây giờ lấy lòng xin tha có phải muộn quá rồi không?
“Lục gia chủ, chúng ta có đi không?”
Bao Nhất Hàn cười hỏi.
“Đi chứ! Người khác mời khách sao lại không đi?”
“Mấy người đi trước đi, tôi và Trương gia chủ có chút việc, cần phải giao lưu bàn bạc một lát, tí nữa chúng tôi qua đó sau!”
“Nhớ kỹ! Chừa lại thể diện cho bọn họ, đừng quá đáng quá, nếu không lát nữa tôi qua không còn gì hay nữa!”
Lục Gia Lâm dặn dò.
“Vâng!”
Bao Nhất Hàn cười quái dị, sau đó đi đến khách sạn Kim Lăng với đại biểu các thành phố khác!
Chờ sau khi mọi người đi hết, Lục Gia Lâm mới nhìn về phía Trương Thiến bằng ánh mắt mờ ám, Trương Thiến không e dè mà đứng lên, vươn đôi tay ôm lấy eo Lục Gia Lâm, cười quyến rũ nói:
“Không biết Lục gia chủ muốn giao lưu bàn bạc gì với tôi đây?”
Trong khách sạn lớn ở Kim Lăng, tại phòng tổng thống.
Lâm Phong, Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Hiên và Đàm Thiên Hồng đang ngồi quanh một cái bàn, nói chuyện.
Sau một hồi trao đổi, Lâm Phong cũng biết đại khái tình hình sáu thành phố của tỉnh Giang Nam.
Cũng biết đến cuộc thi toàn Giang Nam quan trọng thế nào với mỗi thành phố!
Mười năm qua, tình hình của Kim Lăng rất thê thảm.
“Thực ra tôi rất tò mò, Kim Lăng cũng coi như là một thành phố lớn mà, sao giới võ đạo lại yếu như thế?” Lâm Phong hỏi.
Vân Trung Thiên nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, hình như có điều khó nói.
Vương Nhạc Hiên ngồi cạnh lại thẳng thắn: