'Trên mặt Lâm Phong xuất hiện nụ cười ít gặp.
“Bạn gái cũ?”
Giang Quân Lâm hơi ngẩn ra.
Đám người Vương Xung và Giang Tịch Ninh kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Ngay cả Giang Thiên Hòa cũng nhíu mày.
Lâm Phong nhìn về phía Trần Y Nặc, thở ra một hơi rồi mỉm cười nói:
“Y Nặc, lâu rồi không gặp!”
“Đúng nhỉ! Mười năm mà, cũng lâu lắm rồi.”
Trần Y Nặc bước tới khoác tay Giang Quân Lâm, nhìn Lâm Phong với vẻ mặt lạnh nhạt.
Giang Quân Lâm nhướng mày.
Phải biết rằng đây là lần đầu tiên Trần Y Nặc khoác tay anh ta!
Nếu là trước đây, cô ấy còn chẳng chịu cho anh ta nắm tay nữa kìa! Thú vị!
Lế nào người đàn ông này là cha của cô bé đó?
Khoé môi Giang Quân Lâm nhếch nhẹ lên tạo thành độ cong như có cũng như không.
Lâm Phong nhìn Trần Y Nặc khoác tay người đàn ông khác, trong lòng vô cùng đau đớn.
Anh thầm đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định đi nhanh tới trước định kéo Trần Y Nặc ra.
Mặc dù anh biết hành động này của mình rất vô lý, nhưng anh thật sự không thể chịu được khi thấy người phụ nữ mình từng yêu thân mật với người đàn ông khác như vậy.
Dù có bắt anh trở thành kẻ thù của cả thế giới, máu trong người có cạn kiệt, anh cũng không muốn nhìn thấy cảnh này!
“Lâm Phong, anh có vấn đề về thần kinh à?”
Trần Y Nặc tránh tay Lâm Phong, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng, lớn tiếng quát.
“Khùng thì cút ra xa một chút, bớt lại gần làm tôi ghê tởm đi!”
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Này cậu, tôi không cần biết quan hệ giữa cậu và vợ chưa cưới của tôi trước. đây ra sao, nhưng từ giờ trở đi, cậu và cô ấy chỉ là người dưng nước lã! Động tay động chân thì đừng trách tôi không khách khí.”
Giang Quân Lâm đứng bên cạnh cũng lạnh lùng cảnh cáo.
Dù anh ta có điềm tĩnh đến đâu, khi đối mặt với cảnh này cũng không thể chịu đựng được.
Lâm Phong không nhìn Giang Quân Lâm. Anh nhìn Trần Y Nặc với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Y Nặc, thật ra mười năm trước, anh..."
“Đừng nhắc đến mấy chuyện này! Tôi không có hứng thú về câu chuyện của anh và cũng không muốn biết!”
Trần Y Nặc lạnh giọng ngắt lời Lâm Phong.
Lâm Phong siết chặt hai tay, nhất thời không phản bác được.
Anh có thể nói gì được đây?
Nói rằng năm xưa mình lỡ hẹn là vì bị bắt đi tu tiên ư?
Nói rằng mình vẫn còn yêu cô ấy, vẫn còn muốn nối lại tình xưa với cô ấy ư?
Nói ra những lời này đến cả anh cũng cảm thấy mình trơ trến.
“Thật ra năm đó khi anh tới nhà em đã gặp sự cố trên đường, anh chưa bao giờ quên em.”