Trần Y Nặc cũng đang nhìn anh.
Có điều ngược lại, đôi mắt của cô ấy cực kỳ lạnh lùng, nụ cười chế giễu trên khoé môi không hề che giấu, biểu cảm ấy như thể đang nhìn kẻ thù.
Hình ảnh này. Ngay tức khắc bị những người khác ở đây bắt gặp. Da đầu Vương Xung như muốn nổ tung.
Trong đầu nhớ lại câu mà Lâm Phong vừa hỏi mình, cảm xúc căng thẳng dâng trào!
Đệch! €ó khi nào cậu em Lâm thích vợ chưa cưới của cậu Giang không? Đừng có làm bậy đó nha!
Lòng Vương Xung run rẩy, nhưng lúc này ông ta không dám nói xen vào câu nào.
“Đúng là cái đồ háo sắc!”
Giang Tịch Ninh nói nhỏ, vẻ mặt hết sức bất mãn. Bỉ ổi thật!
Không ngờ anh ta lại nhìn chị dâu tương lai của mình với vẻ mặt háo sắc đến vậy!
“Giới thiệu cho cậu nhé, đây là vợ chưa cưới của tôi, Trần Y Nặc!”
Giang Quân Lâm vẫn không tức giận, ngược lại còn cười giới thiệu. Câu nói của anh ta đầy ẩn ý.
Nhắc khéo Lâm Phong rằng người phụ nữ này là vợ chưa cưới của mình, cậu đừng có mà tơ tưởng.
“Vậy sao? Vợ chưa cưới của anh đẹp lắm, tôi rất thích!”
Lâm Phong thản nhiên đáp.
Anh vừa dứt lời.
Vương Xung sợ tới mức suýt quỳ luôn xuống đất! Mẹ kiếp!
Xin cậu đấy!
Cậu em Lâm, cậu làm người đi cho tôi nhờ!
Muốn làm con giáp thứ mười ba cũng được thôi, nhưng cũng phải xem trường hợp nào chứ!
Đó là con trai cả của nhà họ Giang! Người sẽ nắm quyền gia tộc quyền thế trong tương lai đấy!
Nếu cậu muốn tán gái thì tôi có thể tìm giúp cậu, mười tám em người mẫu còn zin luôn, cậu thích chọn ai tuỳ cậu!
“Ặc ha ha... Để cậu Giang chê cười rồi, cậu em này của tôi hay thích nói đùa ấy mà, ặc ha ha ha ha.”
Vương Xung cố gượng cười, vội lên tiếng làm dịu bầu không khí.
“Không cần phải vậy! Ai cũng thích cái đẹp mà, cậu ta nói như vậy có nghĩa là vợ chưa cưới của tôi đẹp đến mức khiến ai cũng phải rung động.”
Giang Quân Lâm khoát tay, không để bụng cười đáp.