Người áo đen mặc kín cả người, chỉ để lộ đôi mắt, Lưu Năng cảm thấy người này khá quen nhưng nhất thời không nhớ ra là ai!
“Sao cậu biết tôi đang trốn đằng sau thân cây?”
Người áo đen nói giọng khàn khàn.
“Tôi nói cậu vừa đánh rắm nên tôi ngửi thấy mùi thối, cậu có tin không?”
Adv
Lâm Phong trả lời.
Nghe vậy, vẻ sắc lạnh xẹt qua trong mắt người áo đen.
Gã không hề đánh rắm cái nào, rõ ràng Lâm Phong đang chế giễu gã!
“Lâm Thư Hàn, lúc trước tôi tha cho cậu một lần rồi, tại sao cậu vẫn cứ nhất mực tới chịu chết nhỉ?”
Adv
Lâm Phong chợt thở dài một hơi.
Nghe vậy, Lưu Năng ở bên cạnh lập tức nhớ ra tại sao đôi mắt của người áo đen lại quen thuộc đến vậy.
Phải!
Đây chính là đôi mắt của Lâm Thư Hàn, con trai cả của nhà họ Lâm, giống y hệt nhau!
“Lâm Thư Hàn, hoá ra là cậu!”
Lưu Năng kinh ngạc thốt lên.
“Cũng có mắt nhìn đấy!”
Lâm Thư Hàn không ngờ mình lại bị nhận ra, có điều gã không để ý lắm, dù sao ở đây cũng chỉ có ba người họ thôi!
Với lại theo như gã nghĩ thì lát nữa Lâm Phong và Lưu Năng chết là cái chắc!
Lâm Thư Hàn gỡ mặt nạ xuống để lộ gương mặt của mình, sau đó thản nhiên nói:
“Lâm Phong, ngay cả tôi cũng phải công nhận rằng cậu là một thiên tài! Nhưng đáng tiếc thiên tài thường hay chết sớm lắm!”
“Giao hoa Độ Linh ra đây, tôi sẽ cho cậu chết toàn thây!”
“Tôi đã dùng hết hoa Độ Linh rồi.”
Lâm Phong đáp.
Nghe vậy, Lâm Thư Hàn không nhịn cười được, hoàn toàn không tin chút nào.
Gã cười nhạo:
“Muốn lừa tôi à? Rõ ràng mấy chục ngày nữa đoá hoa Độ Linh đó mới nở, hơn nữa chỉ với đám võ giả ngu xuẩn các cậu sao có thể hấp thu được năng lượng trong hoa Độ Linh chứ?”
Lâm Phong vốn định tát Lâm Thư Hàn một cái cho gã chết luôn, bỗng nghe thấy câu này, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt, anh hỏi:
“Cậu không phải võ giả?”
“Ha ha ha… Tôi là võ giả á? Cậu tưởng tôi là võ giả thật đấy à? Đúng là không biết thì không sợ mà!”
Lâm Thư Hàn đột nhiên cười như điên.
Khí chất của gã lập tức thay đổi, trở nên mênh mông cổ xưa, đôi mắt toát ra khí thế ngang ngược coi thường mọi sinh linh trong thiên hạ!