Trần Thiên Hủ nhìn thấy người đến thì lông tóc dựng đứng hết lên.
Nơi đây là tầng thứ hai ba, tầng chót của khách sạn!
Phong Hành Giả vậy mà lại thực sự không mượn bất cứ ngoại lực gì, cứ thế bay lên!
"Ba ba... Chính là hắn ta! Chính là người này."
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Luyến Luyến trắng bệch, sợ hãi trốn vào lòng Lâm Phong.
Adv
Rất rõ ràng, trước đó Phong Hành Giả đã để lại cho cô bé một bóng ma lớn trong lòng.
Trần Y Nặc cũng hơi căng thẳng, cô hoàn toàn không thể ngờ được tên Phong Hành Giả này lại sẽ tìm đến nơi này!
Cô vừa lo lắng cũng vừa cảm thấy khó hiểu!
Vì sao Phong Hành Giả lại cứ phải đuổi theo bọn họ không buông?
Adv
"A hô hô, trong phòng có nhiều "em bé" đáng yêu như vậy! Thực sự là khiến cho người ta hưng phấn mà!"
Trên mặt Phong Hành Giả lộ ra một nụ cười cực kỳ khoa trương.
Hắn ta vui sướng khoa chân múa tay, giống như một tên bị bệnh thần kinh.
"Tao vốn cho rằng tên Quỷ Anh kia đã đủ biến thái rồi, không ngờ trông mày còn biến thái hơn cả gã! Sát thủ nước ngoài chúng mày đều biến thái như vậy à?"
Lâm Phong đứng lên.
Nghe thấy lời này, Trần Thiên Hủ chỉ cảm thấy cả người tê dại.
Đây rõ ràng là đắc tội Phong Hành Giả đến chết!
Nếu lỡ Lâm Phong không giết chết được hắn ta, thì anh có thể dựa vào thực lực mạnh mẽ mà không làm sao, nhưng rất có thể nhà họ Trần sẽ bị Phong Hành Giả tấn công như cuồng phong mưa bão!
"Biến thái? Tao rất thích danh hiệu này! Cảm ơn mày nhé, quý ngài đẹp trai dúng cảm!"
Phong Hành Giả nhìn Lâm Phong, thè cái lưỡi dài ra liếm môi một cái.
"Đồ điên!"
Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người khó chịu, cách hư không giơ một cái tát lên.
"Khà khà khà."
Phong Hành Giả cười dị hợm một tiếng, trước người hắn ta vậy mà lại có một vòng bảo hộ trong suốt được tạo thành từ luồng không khí xung quanh.
"Răng rắc!"
Bàn tay tát tới của Lâm Phong vỗ lên vòng bảo vệ, khiến nó lập tức vỡ vụn ra, mà Phong Hành Giả đứng trong vòng bảo vệ lại không chút sứt mẻ gì.
"Hửm..."
Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc.
Tuy anh chỉ dùng một phần vạn sức mạnh, nhưng thế cũng đủ để đập chết một cường giả Tiên Thiên Cảnh bình thường, vậy mà Phong Hành Giả trước mặt này lại chặn được công kích của mình!
Từ khi anh xuống núi cho đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này!
Điều này khiến cho Lâm Phong có chút hưng phấn!
Rốt cuộc cũng có người có thể ngăn cản được một kích tùy tiện của mình!
Nhưng Trần Thiên Hủ đứng bên cạnh lại không nghĩ như vậy.
Trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng.
Ở trong ấn tượng của anh ta, dù Lâm Phong đối đầu với kẻ nào thì cũng chỉ dùng một cái tát là đánh kẻ đó thành vũng máu, dễ dàng giết chết.
Nhưng bây giờ lại bị Phong Hành Giả chặn được!
Như này là không còn nghi ngờ gì nữa, rất có thể sức chiến đấu của Phong Hành Giả ngang bằng với Lâm Phong!
Điều này khiến cho lòng anh ta cực kỳ lo lắng!