Nghe đến đây, sắc mặt đám đông trắng bệch, có kẻ sợ quá chân tay bủn rủn, ngã ngồi ngay xuống đất.
Không ổn! Sự tình có chút không ổn rồi.
Gã thanh niên vô danh trong căn phòng kia không đơn giản như họ tưởng tượng ... Ngày mai rất có thể sẽ là một trận đại chiến kinh thiên động địa, một cuộc đối đầu một mất một còn không thể vãn hồi ...
Cùng thời điểm đó, tại tửu lâu lớn nhất Tinh Thành.
Trong một gian phòng sang trọng đang có một nhóm người tụ họp. Nam thanh nữ tú đủ cả, khí chất bất phàm, cử chỉ tao nhã cao quý, thi thoảng lại có đạo vận và linh khí tràn ra, mờ ảo như biển khơi, trông họ chẳng khác nào những tiên linh sống ...
Nhìn xuống bàn tiệc, những món ăn được bày biện đều là cực phẩm, dùng từ "sơn hào hải vị" cũng chưa đủ để miêu tả. Đó là những thứ có tiền cũng chưa chắc mua được: canh nấu từ linh thảo hiếm có, thịt chế biến từ hung thú hoang dã ... Hầu như món nào cũng có lai lịch kinh người, người thường nhìn thấy cũng chẳng dám ăn vì cơ thể không chịu nổi nguồn năng lượng quá lớn chứa trong đó.
'Quân Thiên Lâm? Chẳng phải là tên nghĩa đệ mới nhận của Đào Thiên Cung bên Tinh Môn sao? Người của mấy thế lực hạng hai đúng là phế vật, chỉ được cái to mồm ... "
Ngồi ở vị trí chủ tọa, một nam tử trẻ tuổi lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ lười biếng và khinh miệt.
Hắn có thân hình vạm vỡ, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sắc bén như chứa cả một biển kiếm mênh mông. Hắn chính là Hạo Thiên, cường giả đến từ Kiếm Môn, chiến tích huy hoàng, tính cách cực kỳ tự phụ, thực lực đủ sức xếp vào top 3 trong thế hệ trẻ của Kiếm Môn.
"Sư huynh, ngày mai chúng ta có qua xem thử không?" - Một đệ tử Kiếm Môn cười hỏi.
Hạo Thiên không đáp, ánh mắt chuyển sang nhìn Lý Trường Dạ và Khương Ngôn Khê ngồi đối diện, nở nụ cười mời mọc:
"Còn hơn một tháng nữa mới đến buổi đấu giá, dù sao cũng đang rảnh rỗi, Trường Dạ huynh có hứng thú qua xem chút không?"
"Được thôi!" - Lý Trường Dạ gật đầu.
"Ngôn Khê muội muội thấy sao?" - Hạo Thiên quay sang nhìn Khương Ngôn Khê, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng, ánh mắt sắc lẹm cũng vụt tắt, thay vào đó là sự ân cần như muốn dìm chết mọi cô gái trong đó.
"Tôi không đi, ngày mai toi phải đi cung tieu su đệ!" - Khương Ngon Khê viện đại một lý do để từ chối.
Chẳng hiểu sao, càng nhìn Hạo Thiên, cô ta càng thấy ghét. Cô ta muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng nể mặt đối phương nên đành nhẫn nhịn.
"Ha ha, muội cứ lấy vị tiểu sư đệ kia ra làm cớ hoài. Ta bắt đầu tò mò về hắn rồi đấy, hay ngày mai muội mời hắn đến đây chơi một chút, để ta làm tròn bổn phận chủ nhà! Thấy thế nào?" - Hạo Thiên mỉm cười.
'Xin lỗi, tiểu sư đệ nhà tôi không thích giao du với người lạ." - Khương Ngôn Khê đáp lại.
Lời vừa thốt ra, mấy đệ tử Kiếm Môn ngồi cạnh lập tức sa sầm mặt. Có kẻ còn trừng mắt nhìn Khương Ngôn Khê, gần giọng:
"Cô có ý gì hả? Sư huynh ta có lòng tốt mời, thái độ của cô không thể khá hơn chút sao?"
" ... " - Khương Ngôn Khê im lặng không đáp.
Đại sư huynh nhìn sư muội bên cạnh, mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ đành thở dài trong lòng.
Anh ta bỗng thấy chua xót vô cùng. Một mặt hận bản thân vô dụng, mặt khác lại bi thương cho sự sa sút của Thanh Vân Nhất Mạch ... Anh ta muốn nắm tay sư muội bỏ đi ngay lập tức, nhưng những lời sư phụ dặn dò trước lúc lâm chung cứ văng vẳng bên tai.
"Được rồi! Chuyện nhỏ thôi mà, nếu Ngôn Khê muội muội không muốn đi thì thôi vậy ... Nào! Chúng ta tiếp tục uống rượu, trò chuyện vui vẻ ... " - Hạo Thiên xua tay đầy phong độ, nụ cười trên môi khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Khương Ngôn Khê nhìn gương mặt hòa nhã của Hạo Thiên, lại liếc sang vẻ mặt thất thần của Đại sư huynh, trái tim cô ta khẽ nhói đau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!