"Vương Nhạc, lá gan của ngươi hiện giờ lớn thật đấy ... "
Gương mặt xinh đẹp của Thánh nữ Dao Quang phủ đầy sương lạnh, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Vương Nhạc, dường như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Khi trở về tông môn, cô ta đã từng đặc biệt dặn dò Vương Nhạc phải tiếp đãi người của Thanh Vân môn cho chu đáo. Nào ngờ Vương Nhạc lại nảy sinh lòng riêng, làm cho sự việc ầm ĩ đến mức này.
"Ta chỉ đang làm một việc rất đỗi bình thường mà thôi. Ba người Thanh Vân môn này tính khí quá ngạo mạn, cần phải dẫn mặt chút."
Vương Nhạc bình thản đáp trả.
"Cho dù dan mặt, cũng không đến lượt ngươi!"
"Ngưoi có tu cach gì? Tuong rang bản than thừa kế được truyền thừa của một vị cường giả là có thể coi trời bằng vung sao?"
'Hay ngươi cho rằng mình rất mạnh? Có cần ta so tài với ngươi một trận không? Để xem hiện giờ ngươi rốt cuộc lợi hại đến mức nào ... "
Thánh nữ Dao Quang lạnh lùng nói.
Mọi người trong sân thấy cảnh này ai nấy đều im như ve sầu mùa đông, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Bởi lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Thánh nữ nổi giận. Cơn giận này đáng sợ đến mức những lời quát tháo của cô ta cuốn theo khí tức kinh người quét ngang toàn trường, làm nhiệt độ trong không khí dường như giảm đi vài độ ...
Sắc mặt Vương Nhạc âm trầm bất định.
Rõ ràng, hắn cũng không ngờ phản ứng của Thánh nữ Dao Quang lại kịch liệt đến thế.
Hắn tự hỏi mối quan hệ giữa mình và Thánh nữ Dao Quang vốn không tệ. Ngày thường có lợi ích gì, người đầu tiên hắn nghĩ đến cũng là Thánh nữ. Hắn chẳng khác nào một kẻ si tình, hận không thể móc cả tim gan mình ra chia một nửa cho cô ta ...
"Cô ... lại vì ba kẻ ngoại tộc mà quát mắng ta?"
Vương Nhạc siết chặt nắm đấm, gầm nhẹ.
Không đợi Thánh nữ Dao Quang lên tiếng, hắn lại chuyển ánh mắt sang Lâm Phong, lớn tiếng nói: "Là vì hắn sao? Hắn có hôn ước với cô, nên cô bênh vực hắn? Có phải không! Thánh nữ, có phải cô đã thích hắn rồi không?"
"Không thể nói lý!"
Thánh nữ Dao Quang hừ lạnh một tiếng.
Thần sắc Vương Nhạc càng thêm băng giá, nỗi u uất trong lòng không sao phát tiết được. Hắn không hiểu mình rốt cuộc đã làm sai điều gì? Hắn có điểm nào không bằng Lâm Phong?
Một tên rác rưởi đến từ vùng đất bỏ hoang, cho dù thiên phú có lợi hại đến đâu, chẳng lẽ còn có thể so sánh với hắn sao?
"Được rồi! Tất cả bớt tranh cãi vài câu đi ... "
Thánh chủ Dao Quang lên tiếng.
Ông ta cực kỳ uy nghiêm, vừa mở miệng, thiên địa đều tĩnh lặng. Tất cả mọi người lập tức rơi vào sự im lặng tuyệt đối, ngay cả kẻ ngông cuồng như Vương Nhạc cũng không dám nói thêm lời nào.
Thánh nữ Dao Quang nhìn về phía Thánh chủ, đôi mắt đẹp không chút dao động, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Khi sự việc xảy ra, cô ta đang bế quan tu luyện sâu trong động phủ của mình, không hay biết chuyện bên ngoài nên không thể kịp thời đến ngăn cản.
Nhưng Thánh chủ thì khác.
Với thực lực của ông ta, cả cái Thánh địa to lớn này đều nam trong tầm kiểm soát của thần niệm ...
"Không tệ!"
Thánh chủ Dao Quang nhìn về phía Lâm Phong đang đứng trước Kiếm Thạch, trên mặt hiếm khi lộ ra một nụ cười.
Ro rang, đoi với biểu hiện của Lâm Phong, ông ta rat hai lòng. Đây là một thiên tài kiệt xuất, không hổ uy danh của Thanh Vân Nhất Mạch.
"Chuyện lần này, là do Thánh địa chúng ta tiếp đãi không chu đáo!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!