Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có cánh cổng bạch ngọc của Thánh địa Dao Quang lấp lánh thần quang, hiện lên những đạo văn đáng sợ, phát ra âm thanh 'ong ong'.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Cảnh tượng vừa rồi quả thực quá sức tưởng tượng.
Đao Ma được Lâm Phong tha mạng, nhưng lại chết trong tay Vương trưởng lão ...
Thần sắc Lâm Phong rất bình tĩnh. Anh nhìn mưa ánh sáng thần hồn đầy trời, lại nhìn sang Vương Nhạc mặt lạnh như băng, ánh mắt khẽ động, không biết đang suy tính điều gì.
"Hắn ... tội không đáng chết."
Khương Ngôn Khê không nhịn được lên tiếng.
"Đây là việc nhà của Thánh địa ta, tiên tử không cần nói nhiều ... " Vương Nhạc phất tay, tỏ vẻ rất qua loa, sau đó lại mỉm cười nói: “Ba vị quý khách, mời theo ta vào Thánh địa."
Khương Ngon Khê nhìn sang Đại sư huynh, Đại sư huynh lại nhìn về phía Lâm Phong ...
Âm
Lâm Phong tung một quyền vào ngọn núi xanh phía xa, đấm ra một cái hang động, sau đó vung tay gom những mảnh vỡ của thanh đao cùng thi thể vỡ vụn của Đao Ma trên đất lại, chôn vào trong hang.
Đây cũng coi như là sự tôn trọng dành cho một kẻ si mê đao ...
"Đi.'
Lâm Phong nhả ra một chữ, đi đầu bước về phía trước.
Không biết từ lúc nào, anh đã trở thành trụ cột của cả ba người.
Nhớ năm xưa khi anh mới xuống núi, Nhị sư tỷ cường thế giáng lâm, vì anh ngăn cản biết bao võ đạo thế gia của Đại Hạ. Sau đó Đại sư huynh xuất hiện ở Côn Luân, lại hộ đạo thay anh, chém giết đại tu giả của thế lực Linh Giới.
Chuyện cũ đã qua.
Hiện tại anh đã đủ mạnh, không cần sư huynh sư tỷ che chở nữa ...
Ba người theo Vương Nhạc sải bước tiến vào bên trong Thánh địa Dao Quang. Một đám đệ tử nhìn theo bóng lưng mấy người bọn họ, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn ...
Sắp đổi trời rồi.
Sự xuất hiện của mấy vị đệ tử Thanh Vân Nhất Mạch, e rằng sẽ gây ra rất nhiều chuyện khó lường.
Thánh địa Dao Quang tọa lạc giữa quần sơn, trong núi sương khói lượn lờ, thần cầm dị thú gầm nhẹ, đâu đâu cũng thấy lầu son gác tía, cung điện nguy nga san sát nhau. Người qua kẻ lại đều là những tu giả thực lực cường hãn. Những tu giả này hoặc hóa thành cầu vồng bay lượn giữa núi non để thôi diễn thuật pháp, hoặc tĩnh lặng ngồi dưới gốc tùng bách, nhắm mắt lĩnh ngộ.
Khoan nói đến thực lực nông sâu, chỉ riêng bầu không khí tu luyện này đã làm người ta phải ghen tị.
"Thánh địa Dao Quang không hổ là thế lực đỉnh lưu của Linh Giới."
Khương Ngôn Khê lẩm bẩm tự nói.
Dọc đường đi, những gì mắt thấy tai nghe đều khiến cô ta kinh ngạc. Là đích nữ của nhà họ Khương, cô ta vốn tưởng mình cũng coi như người đã thấy nhiều biết rộng, nhưng hôm nay đến đây mới phát hiện mình chỉ là một ếch ngồi đáy giếng.
"Nhất Miếu, Nhị Tông, Tam Môn, Tứ Tộc, Ngũ Thánh ... Đây là mười lam thế lực đỉnh cấp nhất của Linh Giới, thứ hạng không phân trước sau, mà Thánh địa Dao Quang chính là một trong Ngũ Đại Thánh Địa."
Đại sư huynh thấp giọng giải thích.
Khác với Khương Ngôn Khê và Lâm Phong, anh ta trước kia từng đến Linh Giới nên hiểu biết khá nhiều chuyện ở đây.
"Nói cách khác, còn có mười bốn đại thế lực không kém gì Thánh địa Dao Quang sao?"
Khương Ngôn Khê lộ vẻ chấn động.
"Đúng vậy. Tuy nhiên những cái đó không liên quan nhiều đến chúng ta, chuyến đi Linh Giới lần này, nhiệm vụ của chúng ta là ghé thăm Thánh địa Dao Quang."
Đại sư huynh đáp.
Đúng là một lũ nhà quê.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, trong mắt Vương Nhạc đang đi phía trước lướt qua một tia châm chọc kín đáo.
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn Lâm Phong, muốn tìm kiếm vẻ kinh ngạc trên mặt anh, nhưng lại thấy lúc này Lâm Phong đang dừng bước đứng trước một tảng đá lớn ...
Kiếm Thạch?
Vương Nhạc lộ vẻ khác thường, lập tức bước tới cười nói: "Sao vậy? Lâm đạo hữu rất hứng thú với tảng đá này sao?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy tảng đá này có chút kỳ quái."
Lâm Phong thản nhiên đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!