Nghe những lời Tần Hoàng và Hán Hoàng nói, Lâm Phong chấn động tột độ.
Nếu những lời này là thật, nghĩ lại mà thấy kinh hãi ...
Con đường thành tiên chỉ là một trò lừa bịp, tất cả tu giả từ xưa đến nay đều là quân cờ, ngay cả những cường giả đỉnh cao Độ Kiếp cũng không ngoại lệ.
Một bàn tay khổng lồ nào đó đã xóa sạch đi lịch sử cổ đại, dựng nên một lời nói dối trắng trợn rằng bước lên con đường tiên lộ là có thể thành tiên ...
“Chuyện này ... "
Trái tim Lâm Phong như bị một cú đấm trời giáng, tâm trạng anh kích động, mãi không thể bình tĩnh lại được ...
Những gì anh thấy, những gì anh nghe, những gì anh cảm nhận, thậm chí cả thế giới quan của anh cũng đều là giả dối?
Vậy thì chẳng phải sự tu luyện khổ cực, ý chí nghịch thiên của các tu giả đều trở thành một trò cười hay sao?
"Tiểu Phong! Con nghĩ nhiều rồi ... "
Đúng lúc này, giọng nói của Thanh Vân Thượng Nhân vang lên bên tai Lâm Phong như sam nổ, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn!
"Sư phụ!"
Lâm Phong thì thầm.
"Chuyện của hôm nay, người của hôm nay, vật của hôm nay! Con không cần phải nghĩ quá xa xôi ... Cứ đi tốt con đường của mình, nếu tiên lộ thật sự là một lời nói dối, con phải có đủ tự tin để phá vỡ nó!"
Thanh Vân Thượng Nhân nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Lâm Phong nghe vậy liền gật đầu, tâm trạng dần ổn định trở lại.
Lo bò trắng răng vốn không phải phong cách của anh, chỉ là vừa nghe những lời nói quá sốc, anh khó mà chấp nhận ngay được. Bây giờ khi đã hoàn hồn, anh cũng không còn quá bận tâm nữa.
“Sau chuyện ở bí cảnh Ma Thần Tộc, Đại Hạ chúng ta lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, những ngày tháng sắp tới sẽ không yên bình đâu! Các bí cảnh của Thần tộc lớn, Linh giới và Nhân gian sẽ hoàn toàn được kết nối với nhau!"
“Mọi rào cản trước đây đều đã tan biến, một thời đại thực sự hỗn loạn sắp đến. Sẽ có rất nhiều người chết, nhưng cũng sẽ có rất nhiều người nhân cơ hội này mà trỗi dậy ... Chỉ mong Đại Hạ của chúng ta có thể trường tồn mãi mãi.”
Tần Hoàng và Hán Hoàng đã rời đi.
Bóng lưng của hai nhân vật vĩ đại được lịch sử ghi danh, được vạn linh ca tụng lúc này lại trông có phần tiêu điều và cô đơn ...
Đầu đội trời, chân đạp đất, độc tôn thiên hạ thì đã sao?
Tộc nhân suy tàn, lòng người chia rẽ.
Sự hưng thịnh của một chủng tộc, suy cho cùng không thể chỉ dựa vào sức mạnh của vài người mà xoay chuyển được đất trời ...
“Mới đó đã mấy nghìn năm, ta đã mất mát quá nhiều. Từ nay về sau, ta sẽ đi theo bước chân của hoàng huynh ... Người ấy đi đâu, ta sẽ đi đó ... "
Triệu Nghị nói, đôi mắt sáng lên. ông khẽ chắp tay với Thanh Vân Thượng Nhân và Lâm Phong rồi cũng rời đi.
Chỉ trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!