Giữa thiên địa, một man tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều sững sờ trước câu nói bất ngờ của Ma Chủ.
Muốn đơn đấu cùng cảnh giới với Lâm Phong sao?
Rất nhiều người đều cảm thấy Ma Chủ có phần trơ tren rồi ...
Bởi lẽ Lâm Phong tuy rất mạnh, nhưng nội hàm chung quy vẫn còn nông cạn, tu luyện mấy chục năm thì học được mấy môn thuật pháp? Nuôi dưỡng được mấy món pháp khí?
Ma Chủ bất luận là ý thức chiến đấu hay pháp bảo, thuật pháp, chắc chắn đều cao hơn Lâm Phong rất nhiều.
Chua noi đen cai khac, chỉ rieng mon Cuc Phẩm Linh Bao Hon Độn Thần Chung kia, một khi tế ra thì Lâm Phong đã không thể nào đỡ nổi rồi.
"Ma Chủ, ông còn biết liêm sỉ là gì không?" Triệu Nghị cười khẩy một tiếng, rồi nói tiếp: "Muốn chiến thì ta tiếp ngươi. Ta sẽ đánh một trận cùng cảnh giới với ngươi."
"Haha haha, ta và ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, đánh nhau thì có ý nghĩa gì?" Ma Chủ cười lớn đầy ngạo mạn.
Nhưng khi ông ta chuyển mắt nhìn sang Lâm Phong, thần sắc lại lạnh băng, hờ hững nói: "Chắc hẳn có người đã quên rồi, ban nãy chính thẳng nhãi này đòi đánh một trận cùng cảnh giới với ta. Sao thế? Giờ lại sợ rồi à? Nếu sợ thật thì cũng được thôi, quỳ xuống dập đầu ba cái thật kêu cho ta là được."
"Tu giả chúng ta, phải trả giá cho lời mình nói ra. Mở miệng nói hươu nói vượn thì khác gì kẻ tiểu nhân hạ lưu?"
"Thứ phế vật như thế, tu Đạo làm gì? Sớm về nhà mà chờ chết đi."
Ma Chủ quát lớn, âm thanh vang vọng khắp vòm trời, tạo thành dư âm một lúc lâu không dứt.
"Ò ... "
Đám đông ồ lên xôn xao.
Đây là muốn hủy hoại Đạo tâm vô địch của Lâm Phong.
Hôm nay nếu Lâm Phong nhận lời thách đấu, sống chết khó lường. Nhưng nếu không nhận thì những lời hào hùng trước đó đều thành trò cười, con đường tu Đạo cũng sẽ xuất hiện khiếm khuyết. Đây là một vết nhơ, khiến Đạo tâm khó mà viên mãn.
Triệu Nghị im lặng.
Thanh Vân Thượng Nhân, Tần Hoàng, Hán Hoàng cũng cau mày không nói.
Họ đều biết ban nay Lâm Phong nói những lời đó là để tìm kiếm một tia hi vọng sống trong hoàn cảnh ngặt nghèo. Bây giờ lại bị Ma Chủ nắm thóp.
Giữa thiên địa, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Phong. Trong sân vang lên những tiếng xì xào bàn tán, có kẻ cười nhạo, có người tiếc nuối, cũng có người thương cảm ...
"Ha ha ... Ông muốn đánh một trận cùng cảnh giới với tôi sao?"
Lâm Phong bỗng nhiên bật cười.
Gương mặt anh tuấn tú, tinh thần phấn chấn, ánh mắt sắc bén như kiếm, lay động tâm can.
Anh đứng thẳng tắp ở đó, tựa như thanh kiếm sắc bén sắp rời vỏ, khiến cả đất trời cũng phải run rẩy.
"Ngươi dám không?"
Ma Chủ đáp trả đầy mạnh mẽ, ánh mắt cợt nhả như đang nhìn một tên hề.
"Chỉ đánh cùng cảnh giới thì nhạt nhẽo quá. Tôi thấy chi bằng thêm chút tiền cược đi."
Lâm Phong vẻ mặt lạnh lùng.
"Thêm tiền cược?"
Ma Chủ nheo mắt lại, sau đó dường như nghĩ ra điều gì, ông ta phất tay một cái, một đóa hoa kiều diễm từ trong tay áo bay vút ra.
Đóa hoa này không rễ không gốc, lơ lửng giữa không trung, chỉ có bốn cánh, nhưng lại trong suốt như pha lê, bên trong ẩn chứa thần lực. Nó vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy linh hồn run rẩy.
Hoa không hương, nhưng khí tức lại xộc thẳng vào mũi.
Đó là do "Đạo" ẩn giau tren canh hoa, khiến cac tu gia sinh ra cảm ứng theo bản năng.
"Là ... là hoa Thiên Ma."
Trong sân có người thốt lên kinh hãi.
'Loài hoa này dùng hài cốt của các cường giả Ma Thần Tộc qua các thời đại làm chất dinh dưỡng mà lớn lên, bên trong ẩn chứa bản nguyên Đại Đạo. Bất kể bị Đạo thương nghiêm trọng đến đâu, dùng hoa này đều có thể chữa khỏi."
"Tôi hiểu ý của Lâm Phong rồi, han muốn mượn trận chiến này để kiếm thần dược chữa thương cho sư phụ. Chuyện này cũng quá điên rồ rồi ... "
......
"Lâm Phong. Chỉ cần ngươi thắng được ta, đóa hoa Thiên Ma này sẽ thuộc về ngươi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!