Không biết nghĩ đến điều gì, ông lão mỉm cười, nhưng trong đôi mắt đục ngầu kia lại ngân ngấn nước mắt, toát lên vẻ bi thương.
Ông ấy từng nói với đại đồ đệ Lý Trường Dạ rằng: Số kiếp Lâm Phong rất khổ, tương lai khó lường, tất cả đều phải dựa vào chính bản thân nó, không ai có thể giúp được.
"Hợp Thể Cảnh của hắn đã viên mãn rồi. Đã có tư duy của riêng mình, đã tìm ra con đường Đạo của chính mình."
Tần Hoàng khẽ nói.
"Mới hơn ba mươi tuổi ... quả thực bất phàm. Hôm nay chúng ta xuất hiện một chuyến, cũng đáng giá."
Hán Hoàng khẽ thở dài.
Ánh mắt Triệu Nghị khẽ động, thầm nghĩ: "Mau chóng trưởng thành đi. Sớm ngày thống lĩnh thiên hạ ... "
Ở phía đối diện xa xa.
Đám người Ma Chủ, U Hoàng lại cảm thấy khó chịu còn hơn nuốt phải phân, quả thực rất ghê tởm.
Bọn họ kéo cả đống người đến vây giết Lâm Phong, kết quả không những không giết được anh, mà ngược lại còn ép anh lĩnh ngộ, thực lực càng mạnh hơn.
Trên đời này còn chuyện gì khốn nạn hơn thế nữa không?
"Thưa các vị tiền bối."
Lâm Phong bước đến trước mặt nhóm Tần Hoàng, khựng lại một chút, rồi nhìn sang Thanh Van Thượng Nhan, cui nguoi that sau, goi len tieng goi ma trước khi xuống núi trong lòng anh luôn cảm thấy tiếc nuối: "Sư phụ."
Trong lòng Thanh Vân Thượng Nhân rối bời, hai tay chắp sau lưng, không biết phải đáp lại thế nào, cuối cùng miệng chỉ biết liên tục nói: "Tốt, tốt, tốt ... "
"Khá lắm. Chúng ta đưa cậu rời khỏi đây ... "
Tần Hoàng mỉm cười.
Lâm Phong nghe vậy liền quay người nhìn về phía đám Ma Chủ ở xa xa, ánh mắt lạnh lẽo, không chút che giấu sát ý của mình.
Lần này, anh thực sự đã cảm nhận được nguy cơ tử vong. Nếu không có ông già, không có nhóm Tần Hoàng đến kịp, thì chắc chắn đã bỏ mạng.
Đây là nỗi nhục.
Là nỗi nhục lớn nhất kể từ khi anh xuống núi đến nay.
Hiện tại, anh đã lĩnh ngộ, thực lực sâu không lường được, anh khao khát một trận chiến để trút hết nỗi uất hận trong lòng.
"Bây giờ vẫn còn quá sớm. Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu, nếu giết được bọn chúng, bốn người chúng ta đã chẳng bỏ đi dễ dàng thế này."
Hán Hoàng đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Trước mắt nhìn như chỉ có bảy vị Chí Tôn, nhưng thực chất bọn họ đại diện cho bảy thế lực lớn. Một khi bảy thế lực này liều mạng, sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm, làm cho thế gian hoàn toàn đại loạn.
Mà hiện tại, Nhân tộc Đại Hạ không thể chịu nổi cảnh loạn lạc.
"Sớm muộn gì cũng có ngày, tôi sẽ thống lĩnh thiên hạ, tiêu diệt tất cả các thế lực muốn giết tôi. Giết sạch cả môn phái, không chừa một ai."
Lâm Phong ngửa mặt lên trời gào thét.
Câu này anh không hề nói nhỏ, mà dõng dạc gào lên quang minh chính đại để cho tất cả mọi người đều nghe thấy. Đám đông ai nấy đều chấn động, cảm nhận được một niềm tin đáng sợ.
Đây là lấy Đạo của chính mình để tuyên thề.
Chỉ cần sau này Lâm Phong muốn thành tiên, thì bắt buộc phải tiêu diệt những thế lực ngày hôm nay. Nếu không Đạo tâm khó mà viên mãn, sẽ để lại khiếm khuyết, thậm chí là thân tử đạo tiêu.
"Tiểu Phong, phải khiêm tốn."
Ông lão quát khẽ.
"Haha, ai mà chẳng có thời tuổi trẻ? Suy cho cùng trong lòng cũng phải có chút ngạo khí chứ."
Triệu Nghị cười tươi rói, càng lúc càng tán thưởng thẳng nhóc này.
Đúng lúc này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!