Mà bây giờ người nhà họ Lý lại thưa thớt, không có người kế tục.
Tiểu Khả là người mà ông cụ chỉ định phải đưa về, chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể nhắm đến được.
Lâm Phong nghe vậy thì lắc đầu đáp: "Ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ coi Tiểu Khả như em gái thôi!"
"Như vậy thì tốt, xin cảnh báo trước, con gái tôi không phải người mà cậu có thể nhăm nhe đâu!”
Lý Như Hải bình tĩnh nói. Lâm Phong nghe vậy không kìm được mà bật cười, anh thản nhiên đáp: "Ông anh à, khoan hãng nói tới việc tôi có ý gì với Tiểu Khả hay không!"
"Tôi nghĩ là người lớn trong nhà không nên nhúng tay vào những chuyện thế này thì hơn! Ông cảm thấy sao?"
"Ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu, ông là ba của Tiểu Khả, việc phải làm là cổ vũ Tiểu Khả, chứ không phải đi ngăn cản Tiểu Khả!"
"Người như cậu chính là điển hình cho tư tưởng bần nông! Trên thế giới này làm gì có nhiều tình yêu thế chứ, cậu còn quá trẻ tuổi!"
Lý Như Hải cười khinh.
"Lý Như Hải, bố đang nói lung tung cái gì đấy? Chuyện của con không cần ba phải lo, con cũng không cho phép ba sỉ nhục ông chú!”
Lý Tiểu Khả không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói.
Dường như Lý Như Hải đã quen với việc con gái tỏ thái độ với mình.
Ông ta cũng không thèm để ý, mà lắc đầu đáp:
"Tiểu Khả, trước khi đến đây ba đã gọi điện cho mẹ con, ý của mẹ con là muốn quay lại với ba! Cho nên bây giờ con coi như là đại tiểu thư nhà họ Lý chúng ta rồi!"
"Ngoại trừ anh trai con ra thì thế hệ trẻ của nhà họ Lý chỉ còn mỗi con nữa thôi! Con phải hiểu răng, ba sẽ không bao giờ làm hại con!"
Lý Tiểu Khả nghe vậy thì sửng sốt một lúc, sau đó nói với giọng điệu không thể tưởng tượng nổi:
“Mẹ, đồng ý quay lại với ba sao?”
“Đúng thết"
Lý Như Hải nhẹ nhàng gật đầu.
Nghe vậy, tâm trạng của Lý Tiểu Khả bỗng chợt sụp đổ.
“Cho dù mẹ có chịu tha thứ cho ba, thì con cũng không tha thứ cho bai Ba chính là kẻ cặn bã vô trách nhiệm! Ba không xứng làm bai”
Nói xong, Lý Tiểu Khả ôm mặt, nghẹn ngào chạy về phía ký túc xá trường học.
"Em đi chăm sóc Tiểu Khả!"
Lâm Vân Dao nói một câu rồi vội vàng đuổi theo.
Đưa mắt nhìn theo hai cô gái rời đi, sắc mặt Lý Như Hải có hơi tệ hại.
Ông ta rời ánh mắt về phía Lâm Phong, trầm giọng nói:
"Tôi là một người biết nói lý lẽ, cậu đã cứu con gái tôi, tôi vô cùng cảm ơn cậu! Nhưng nếu cậu mà có những suy nghĩ lung tung khác thì đừng trách tôi lấy oán báo ơn!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!