"Thần niệm của cường giả Độ Kiếp ... " Ánh mắt của Lâm Phong hơi dao động.
“Lâm Phong, cậu phá hủy cơ thể của tôi, cậu sẽ hối hận đấy. Tôi đảm bảo cậu nhất định sẽ hối hận!" Ma Chuẩn dữ tợn gào thét.
"ồn ào!" Lâm Phong giáng một cái tát về phía anh ta nhưng đã bị thần niệm của cường giả Độ Kiếp chặn lại.
Ma Chuẩn thấy vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt trở nên kiêu căng hơn, chế nhạo nói: "Lâm Phong, cho dù cậu có mạnh hơn nữa thì sao chứ? Cuối cùng cậu cũng chỉ một thân một mình, còn tôi lại có Ma Thần Tộc ở sau lưng, có cường giả Độ Kiếp chống lưng, có thần niệm của ông ấy bảo vệ. Dù cậu nằm mơ cũng không giết được tôi đâu!"
“Còn tôi muốn giết cậu chỉ cần một suy nghĩ mà thôi, vốn dĩ tôi định đánh bại cậu bằng thực lực của chính mình, nhưng bây giờ tôi đã đổi ý rồi. Chờ tôi ra ngoài, tôi sẽ bảo người bảo vệ tôi giết chết cậu!"
“Tôi muốn để cho cậu biết rằng, tất cả mọi sự kiêu ngạo của cậu nực cười đến mức nào ở trong mắt tôi."
Lâm Phong không thèm để ý đến Ma Chuẩn mà bình tĩnh nhìn vào ông lão áo đen. Anh biết đối phương có ý thức của riêng mình.
"Lâm Phong, cậu không nên ra tay giết người." Quả nhiên thần niệm của ông ta đã lên tiếng.
“Tôi giết thì sao chứ?" Lâm Phong khẽ cười đáp lại.
“Cậu có thiên phú không tệ, được Ma chủ trọng dụng là niềm vinh hạnh của cậu. Nhưng có vài giới hạn cậu không được phép vượt qua. Bây giờ tôi sẽ cho cậu một cơ hội sống sót."
"Mau quỳ xuống cầu xin Ma Chuẩn, từ nay về sau tình nguyện làm con chó dưới chân thẳng bé! Đây là cơ hội sống sót duy nhất của cậu!" Ông lão áo đen kiêu ngạo nói.
“Vút!"
Lâm Phong đã dùng hành động thực tế để bày tỏ thái độ của mình.
Anh giơ một ngón tay ra, vô số kiếm khí lao vút ra ngoài, chúng biến thành vô số ảo ảnh kiếm trút xuống như mưa, đồng loạt đánh về phía ông lão áo đen.
“Âm!"
Mặc dù đối phương đã chặn được đòn tấn công này nhưng lại khẽ nhíu mày. Ông ta chỉ là một thần niệm nên sức mạnh có hạn, vì để chặn lại đòn tấn công của Lâm Phong, sức mạnh thần niệm của ông ta đã bị tiêu tốn rất nhiều, chẳng mấy chốc sẽ tan rã.
"Chuẩn Nhi, con rời khỏi đây trước đi!" Ông lão áo đen chậm rãi nói.
Ma Chuẩn nghe thấy vậy như nhận ra điều gì đó, anh ta căm tức nhìn Lâm Phong một cái rồi xoay người chạy trốn.
"Anh nghĩ bản thân có thể chạy thoát ngay trước mặt tôi à?"
Lâm Phong lạnh lùng cười một tiếng rồi vươn bàn tay to lớn về phía Ma Chuẩn.
"Người trẻ tuổi đung là không biết sợ là gì!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!