Đám người xung quanh thi nhau thì thầm bàn tán, trong lời nói đầy vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.
Phù ... phù ... phù ...
Tôn Sơn thở hồng hộc, cảm giác như vừa bước một chân ra khỏi Quỷ Môn Quan.
Hắn cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, gượng gạo nặn ra một nụ cười, bước lên chào hỏi: "Đa tạ thiếu chủ cứu giúp."
“Vô dụng!"
Ma Chuẩn lạnh lùng phun ra hai chữ!
Nghe vậy, sắc mặt Tôn Sơn biến đổi, nhưng không dám phản bác.
Nếu hắn biết Lâm Phong mạnh như vậy, có đánh chết hắn cũng không dám chủ động xin ra tay.
Giờ thì hối hận cũng chẳng ích gì.
"Được rồi! Lui ra đi."
Vương Hải khẽ cau mày, xem như cho hắn một lối thoát.
“Rõ!"
Tôn Sơn vội vàng gật đầu, lùi về phía sau đám người.
Lâm Phong nhìn cả cảnh tượng đó với vẻ mặt đầy thú vị, nhưng không ngăn cản.
Thật ra, một tên tép riu như Tôn Sơn có chết hay không, Lâm Phong cũng chẳng mấy quan tâm.
"Bạch Phi Vũ, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Ma Chuẩn lạnh lùng nhìn Lâm Phong.
“Đúng vậy, lại gặp rồi, cánh tay của mày lành nhanh thế?" Lâm Phong mỉm cười hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Ma Chuẩn khựng lại, hắn nhớ đến cảnh đêm qua bị Lâm Phong đánh gãy tay trong phòng, một trận cận chiến thê thảm khiến sát ý trong lòng hắn lại dâng trào.
Nhưng rất nhanh, hắn đã ép sát ý này xuống.
Sau hàng loạt sự kiện xảy ra, hắn đã thay đổi ý định.
Một nhân vật lợi hại như Bạch Phi Vũ, nếu giết đi thì thật đáng tiếc, nếu có thể thu phục về dưới trướng, thì trong cuộc thí Luyện Băng Tuyết sắp tới, hắn sẽ như hổ mọc thêm cánh.
“Bạch Phi Vũ, mày rất giỏi đánh nhau đúng không?"
"Nhưng đánh giỏi thì có ích gì? Trong giới tu chân, muốn sống thì phải có thế lực, phải có chỗ dựa, mày chỉ là truyền nhân của Kiếm Tôn, là một tán tu không ai chống lưng, sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn, hiểu không?" Ma Chuẩn chậm rãi nói.
“Ô?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!