"Vậy thì để ba tôi xử lý anh." Ma Lị nói tiếp.
Lâm Phong :...
"Cô rất thân với Ikawa Jiro à?" Lâm Phong đột nhiên hỏi.
Ma Lị lau nước mắt trên mặt và khôi phục vẻ lạnh lùng ban đầu, cô ta đẩy Lâm Phong ra rồi lạnh lùng nói: "Anh sẽ không bao giờ hiểu trong khoảnh khắc một người đói khát và tuyệt vọng nhất, món Côn Kê nướng ngon đến mức nào ... "
"Cô ... " Lâm Phong sửng sốt.
Đêm đó, khi anh nướng xong Côn Kê và chuẩn bị ăn thì Mạt Lị lấm lem bụi đất chui ra từ trong rừng.
Đó là bí mật giữa hai người bọn họ!
Vì sao Ma Lị cũng nhắc đến Côn Kê?
Lúc này, Ma Lị thấy Lâm Phong không nói lời nào nữa thì thẳng thừng xoay người rời đi. Chiếc giường cũng bị đánh nát sau trận chiến dữ dội rồi, cô ta ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cô ta biết bản thân không phải đối thủ của anh nên định trở về lập kế hoạch khác.
"Cô là Mạt Lị à?" Lâm Phong đột nhiên hỏi.
"Quả nhiên anh đã giết Ikawa Jiro, tôi từng dùng tên giả Mạt Lị với anh ấy, chỉ có anh ấy mới biết cái tên này. Bạch Phi Vũ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu."
Đôi mắt của Ma Lị lại đỏ ửng hẳn lên, nước mắt trực trào đảo quanh trong đó, cuối cùng cô ta dứt khoát chạy thẳng ra ngoài cửa, hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Lâm Phong nhìn Ma Lị roi đi, đau oc bắt đầu cảm thay hỗn loạn.
Không ngờ Ma Lị và Mạt Lị thật sự là cùng một người!
Nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?
Trước đây Mạt Lị chui ra từ trong khu rừng, anh đã quan sát kỹ càng nên nhớ rất rõ cô bé ăn mày Mạt Lị trong ký ức rõ ràng là một cô gái Nhân tộc bình thường.
Nhưng bây giờ cô gái này lại biến thành công chúa của Ma Thần Tộc, hơn nữa còn có sức chiến đấu đáng sợ đến vậy
Ngay vào lúc này, một người đàn ông với vẻ mặt tối sầm bước ra khỏi bóng
tối.
Người này không phải ai khác mà chính là cậu cả nhà họ Trương - Trương Bác Luân.
Trương Bác Luân ở trong phòng nghĩ đến nỗi nhục nhã lúc sáng nên trắn trọc không ngủ được, thế là anh ta định ra ngoài đi dạo để thả lỏng, cuối cùng lại nhìn thấy Ma Lị ăn mặc lộng lẫy mở cửa phòng của Lâm Phong.
Anh ta núp trong bóng tối lén lút quan sát thì nghe thấy tiếng vật lộn truyền ra từ trong đó. Không lâu sau, Ma Lị lại khóc lóc chạy ra ngoài.
“Vừa rồi cậu và công chúa ở trong phòng đã làm gì hả?"
Trương Bác Luân nhìn cham cham vào Lâm Phong, nghiến răng hỏi từng câu chữ.
"Đêm hôm khuya khoắt, nam đơn nữ chiếc, anh nghĩ sao?" Lâm Phong thản nhiên đáp lại.
"Cậu bớt nói nhảm đi, tôi rõ ràng nhìn thấy công chúa khóc lóc chạy ra ngoài." Trương Bác Luân lạnh lùng hậm hực.
"Có thể vì tôi quá lợi hại chăng, anh cũng biết công chúa rất ngây thơ, không có nhiều kinh nghiệm." Lâm Phong nói.
Vẻ mặt của Trương Bá Luân không ngừng thay đổi khi nghe thấy vậy, anh ta không hề đáp lại mà nhìn quanh căn phòng. Cuối cùng nhìn thấy chiếc giường vỡ nát và mấy tờ khăn giấy đã sử dụng bên cạnh đống gỗ vụn.
Anh ta lại nghĩ đến những lời vừa nãy của Lâm Phong.
Giờ phút này, Trương Bác Luân chỉ cảm thấy bản thân đã bị cắm sừng, máu nóng sôi sục như muốn bốc lửa đến nơi.
"Aaaa! Bạch Phi Vũ, mày phải chết cho tao!"
Trương Bác Luân giận dữ hét lên và bật người lao tới, hung hăng tung một cú đấm với ánh sáng vô tận về phía Lâm Phong.