Trong ấn tượng của Lâm Phong, Rồng ngốc vốn là thú cưỡi của Cổ tổ đời đầu trong Thánh Miếu Thái Sơ, một yêu thú cấp chín, thực lực mạnh nhất cũng chỉ ngang ngửa với cường giả Đại Thừa đỉnh phong mà thôi!
Hơn nữa, Rồng ngốc còn từng bị thương nặng trong trận đại kiếp Thượng cổ, thực lực đã không còn ở thời kỳ đỉnh cao nữa!
Nhưng chuyện vừa xảy ra là sao vậy?
Một Rồng ngốc đang trong trạng thái bị thương lại có thể giết chết một tu giả Đại Thừa sơ kỳ chỉ trong nháy mắt ư?
Giờ phút này, không chỉ Lâm Phong mà tất cả những người đang có mặt tại hiện trường đều rơi vào trạng thái chết lặng.
Bất kể là đám tu giả đang vây xem hay là những vị Cổ tổ của Thần Tộc như Ma Dạ, tất cả đều vô thức nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên cảm giác kinh hãi đến tột độ!
Mộ Dung Ninh đâu phải là hạng tôm tép gì cho cam!
Gã là Cổ tổ của gia tộc Mộ Dung, một tu giả Đại Thừa Kỳ chính hiệu. Trong thời đại mạt pháp ngày nay, một khi gã xuất hiện, gần như có thể càn quét khắp thiên hạ ...
Đúng luc này, giong noi của Rồng ngoc đột nhiên vang lên trong thức hải của Lâm Phong:
"Anh cũng khá lắm! Anh kiếm đâu ra cái mặt nạ này thế, suýt nữa thì ngay cả tôi cũng không nhận ra."
"Sao anh có thể nhận ra tôi hay vậy?"
Lâm Phong thầm đáp lại trong đầu.
Theo lời Đại sư huynh nói, chiếc mặt nạ nguy trang trên mặt Lâm Phong được làm từ da của yêu thú cấp mười - Mị Ảnh Hồ. Một tu giả Đại Thừa Kỳ chắc chắn không thể nào nhìn thấu được thân phận của anh.
Vậy mà Rồng ngốc vừa đến đã ra tay giúp đỡ, rõ ràng là đã nhận ra anh!
"Quên cây sáo Yêu Cốt mà tôi đưa cho anh rồi à? Anh cũng ngáo thật đấy, đến nước này rồi mà vẫn không biết đường thổi sáo nhờ tôi giúp ... "
Rồng ngốc bất lực đáp lại.
Lâm Phong cười ngượng ngùng.
Có phải anh không muốn thổi đâu, mà do anh quên béng mất đó chứ!
Hay nói đúng hơn, trong tiềm thức, Lâm Phong cho rằng dù anh có thổi sáo gọi cường giả Yêu Tộc đến cũng chẳng để làm gì.
Đối mặt với sự bao vây của mấy Cổ tổ đến từ các thế lực lớn, cường giả Yêu Tộc xuất hiện cũng chẳng xoay chuyển được tình thế!
"Dù sao đi nữa, vẫn cảm ơn anh đã đến giúp tôi!"
Lâm Phong chân thành cảm ơn.
Dệt hoa trên gấm thì rất dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó.
Ngay khoảnh khắc này, cuối cùng Lâm Phong cũng đã có chút công nhận Rồng ngốc!
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn Tiểu Luyến Luyến mất ba khi còn nhỏ thôi ... ”
Rồng ngốc lạnh nhạt đáp.
Lâm Phong: " ... "
Rồng ngốc không thèm để ý đến Lâm Phong nữa mà quay sang nhìn bốn phía, thản nhiên nói:
"Còn có ai không phục nữa? Bước ra đây, đỡ được một hơi thở rồng của ông đây, ông đây sẽ nhận thua!"
Xung quanh im phăng phắc.
Vào lúc này, không một ai dám lên tiếng.
Ngay cả mấy vị tu giả Đại Thừa Kỳ kia cũng có chút sợ hãi.
Lúc này, Cổ tổ của Thiên Sứ Thần Tộc là Michael do dự một lúc rồi lên tiếng:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!