"Âm~"
Chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ không khí đã đột ngột giảm mạnh!
Lấy Người Tuyết làm trung tâm, mặt tuyết trong phạm vi vạn dặm xung quanh bỗng trở nên cứng rắn như đá. Vô số vết băng nứt lan tràn trên mặt đất, như muốn đóng băng cả thế giới này thành một khối băng khổng lồ!
Tất cả những người đang có mặt đều chết lặng, ngay cả Phùng Mục Trần cũng không ngoại lệ, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh hoàng ...
Anh ta cúi đầu nhìn lòng bàn tay, chẳng biết từ lúc nào, trong lòng bàn tay đã ngưng tụ những vụn băng li ti ...
"Đây chính là Không Độ Tuyệt Đối ư? Ngay cả gió cũng bị đóng băng, đến cả thân thể và thần hồn của mình cũng muốn đông cứng lại ... "
Phùng Mục Trần lẩm bẩm.
Anh ta nhún người, bay vút một cái, quay trở lại bên cạnh đám người Hiên Viên Chỉ Nhược, trầm giọng nói:
"Tháp Thiên Ma quả không hổ danh là Linh Bảo cực phẩm! Mới tầng thứ ba mà đã có thể sinh ra một Tuyết Yêu đáng sợ như thế này ... "
"Mọi người, đây chính là giới hạn của chúng ta rồi. Bây giờ rời đi vẫn còn kịp giữ mạng ... "
Lời vừa dứt.
Không khí tại hiện trường lặng ngắt như tờ.
Ai nấy đều siết chặt nắm đấm đã đông cứng vì lạnh.
Dù trong lòng vô cùng không cam tâm, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ tình thế nguy cấp lúc này, nếu còn trì hoãn thêm nữa chắc chắn sẽ nguy hiểm tính mạng.
Chỉ có cách bóp nát mệnh bài, mới mong thoát được kiếp nạn này !!!
"Tôi còn tưởng dù tôi không lên được tầng bảy thì ít nhất cũng phải đặt chân được đến tầng năm, tầng sáu chứ ... Ai ngờ mới đến tầng ba đã chịu hết nổi rồi!"
"Hầy! Về thôi ... Mạng sống vẫn quan trọng hơn!"
"Đây mà là thử thách gì chứ? Rõ ràng là đi chịu chết, nguy hiểm chẳng kém gì mấy cái cấm địa cả ... "
Sau một hồi bàn tán, thiên tài của mấy thế lực lớn lần lượt bóp nát lệnh bài vào cửa trong tay, hóa thành một vệt sáng trắng rồi biến mất giữa đất trời.
Ngô Đại Bàn, Triệu Sơn Hà, Đường Thi Nhã, Triệu Tuyết Nhi cũng nối gót theo sau ...
Rat nhanh, trong san chỉ con lại Phung Muc Trần va Hien Viên Chỉ Nhược.
"Mục Trần, chúng ta cũng đi thôi?"
Hiên Viên Chỉ Nhược bất ngờ tiến lên nắm lấy cánh tay Phùng Mục Trần.
Phùng Mục Trần liếc nhìn Người Tuyết vẫn đang thi triển thuật pháp ở phía xa, ánh mắt lộ rõ vẻ không cam lòng.
Thứ nhất, nếu cứ thế này mà đi thì anh ta thực sự không cam tâm.
Thứ hai, Phùng Mục Trần tức giận vì đến cuối cùng anh ta cũng không gặp được tiểu sư đệ.
Phùng Mục Trần vốn định dựa vào quy tắc của nơi này để cùng tiểu sư đệ giao đấu lúc cả hai có chung cảnh giới, chỉ có đánh bại Lâm Phong, Phùng Mục Trần mới có thể chứng minh bản thân lợi hại.
Nào ngờ, đến lúc này vẫn không gặp được Lâm Phong!
"Đừng bất mãn nữa! Đâu phải anh không mạnh, do Người Tuyết kia biến thái quá thôi!"
Hiên Viên Chỉ Nhược nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Nhung trước đo Ma Hải từng noi, thoi thưong co đa co thien tai xông lên được tầng sáu ... "
Giọng Phùng Mục Trần trầm hẳn đi.
'Bây giờ sao mà so sánh được với thời Thượng Cổ chứ? Thời đại này linh khí khô cạn, tu giả vừa sinh ra, đã phải đối mặt với vô vàn cản trở!"
"Hơn nữa, nếu không có anh, ngay cả tầng hai, đám người đó cũng chẳng qua nổi đâu!"
Hiên Viên Chỉ Nhược lắc đầu.
Phùng Mục Trần nghe vậy gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng lấy lại được chút tự tin.
Sau khi nhìn Người Tuyet lần cuối, anh ta cung Hiên Viên Chỉ Nhược rời khỏi tầng ba của Tháp Thiên Ma.
Lúc này, trên một bãi tuyết ở phía xa.
Lâm Phong nhìn tất cả mọi người hóa thành vệt sáng trắng, lần lượt rời khỏi Tháp Thiên Ma, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Chạy hết rồi sao?
Nếu đám người này chạy về phía anh, anh đương nhiên có thể dẫn bọn họ cùng tiến vào tầng thứ tư ...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!