Nhưng Lâm Phong cũng không hề để tâm, bởi vì nhóc ăn mày này đúng thật chỉ là một người bình thường.
Nếu nói có điểm gì đặc biệt, thì có lẽ là ngũ quan của nhóc ăn mày rất tinh xảo, đôi mắt lại rất to, rất tròn, rất sáng ...
Nếu được tắm rửa sạch sẽ, e rằng vẻ ngoài cũng không tệ.
Đương nhiên, đối với Lâm Phong mà nói, những điều này không đáng nhắc tới. Phụ nữ dù xinh đẹp đến đâu, thì cũng chỉ là cái túi da bên ngoài mà thôi ...
“Chú cũng keo kiệt quá đấy!"
Nhóc ăn mày tức đến mức nghiến răng ken két.
“Ờ, ông chú này keo kiệt đấy, thì sao!"
Lâm Phong vừa nói, vừa xé một cái đùi gà, ăn ngấu nghiến.
Nhóc ăn mày vốn định mắng tiếp, nhưng nhìn thấy cảnh này, lại không kìm được mà nuốt nước miếng ừng ực, bụng cứ réo lên không ngừng.
Nhóc ăn mày đói quá rồi! Thèm ăn gà quá đi mất!
“Chú cho tôi ăn một miếng gà đi mà! Xin chú đó ... Tôi đã ba ngày chưa có gì vào bụng rồi."
Nhóc ăn mày đáng thương nói.
Lâm Phong lười để ý đến nhóc ăn mày, sau khi ăn xong cái đùi gà trong tay, anh lại xé tiếp một cái cánh gà ra ăn.
"Hu hu~"
Nhóc ăn mày nghĩ đến mấy ngày nay mình vất vả ngược xuôi, toàn đi vào những nơi hẻo lánh, ăn không no ngủ không yên, bây giờ đến gà cũng không được ăn, không khỏi tủi thân gục đầu vào đầu gối, khóc nức nở.
Thấy cảnh này, Lâm Phong không khỏi nhíu mày, khó chịu nói:
"Muốn khóc thì cút ra xa một chút được không vậy? Nhóc khóc ở đây, tôi thấy phiền lắm đấy!"
"Tại sao chú lại hung dữ với người ta như vậy chứ! Tôi muốn ăn gà thì có gì sai sao?"
Nhóc ăn mày đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Phong, nhưng đôi mắt to tròn lại long lanh ánh nước ...
Lâm Phong sững sờ.
Không hiểu vì sao, khi nhìn dáng vẻ của nhóc ăn mày này, trong đầu anh lại bất chợt hiện lên gương mặt của em gái Tiểu Dao.
Năm đó, Lâm Phong mất tích, sau đó ba mẹ cũng biến mất ... Tiểu Dao lúc ấy còn nhỏ, có phải cũng giống như nhóc ăn mày bây giờ không? Phải đi ăn xin dọc đường, cầu cứu người khác, bơ vơ không nơi nương tựa?
“Phù~"
Lâm Phong thở ra một hơi dài, xé một cái đùi gà đưa cho nhóc ăn mày.