Không lâu sau đó, Lâm Phong và Đại sư huynh đã cùng nhau chôn cất thi thể của Tam sư huynh và Tứ sư huynh trên một sườn đồi.
Sau đó, Đại sư huynh dường như vẫn còn việc chưa giải quyết xong, nên đã vội vàng rời đi.
Lâm Phong đứng một mình trước mộ, hồi lâu không nói lời nào.
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến thế!
Ngày trước, lúc chuẩn bị xuống núi, anh cũng từng chôn cất lão đầu, cũng từng nhìn về phía mặt trời lặn ở phía tây, lòng buồn vô hạn ...
Chỉ là mãi sau này Lâm Phong mới biết, lão đầu không chết, mà đã tự mình bò ra khỏi mộ.
Còn Tam sư huynh và Tứ sư huynh thì thật sự không thể sống lại được nữa, thế gian này cứ thế mà mất đi hai người Lâm Phong quen thuộc ...
......
Bóng tối bao trùm mặt đất, màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Lâm Phong không vội đến thành phố Tây Hải. Ban ngày đã xảy ra chuyện như vậy, trong thành lúc này chắc chắn đang trong tình trạng giới nghiêm, kiểm tra người qua lại rất gắt gao, giờ mà đến đó rõ ràng là không thích hợp.
Anh tìm một nơi gần đó, nhóm một đống lửa trại, rồi bắt đầu nướng gà Côn.
Con ga Con nay chinh la con ma Lam Phong bat duoc o Bi canh Tay Hai lúc trước.
Gà Côn chứa đựng linh khí, đặc biệt là phần đui. Do thường xuyên chạy bộ quanh năm, nên thịt rất săn chắc và thơm ngon, là món khoái khẩu của tu giả, ăn bao nhiêu cũng không thấy chán ..
"Hầy vẫn là tu sĩ thời thượng cổ sung sướng, muốn ăn gà Côn lúc nào cũng được. Không như bây giờ, gà Côn gần như đã tuyệt chủng, mình cũng chỉ còn đúng một con cuối cùng này thôi!"
Lâm Phong vừa xoay nướng con gà trên lửa, vừa tự lẩm bẩm.
Chẳng mấy chốc, hương thơm của gà Côn nướng đã lan tỏa ra xa, khiến cả nửa cánh rừng nhỏ tràn ngập mùi thịt gà thơm nức mũi ...
Đúng lúc này.
"Xoạt xoạt xoạt~"
Từ sâu trong rừng rậm bỗng vang lên tiếng cành lá ma sát vào nhau.
Ngay sau đó, một đứa nhóc mặc đồ rách rưới như ăn mày, cả người lấm lem, trông như vừa chạy nạn đói xong, bước ra từ trong rừng.
"Thơm quá! Thơm thật đấy ... Nước miếng của mình sắp chảy ra tới nơi rồi!"
Nhóc ăn mày không ngừng hít hà, khi nhìn thấy con gà Côn nướng trong tay Lâm Phong, hai mắt chợt sáng rực lên, tựa như sao trời, vừa đẹp đẽ lại vừa rạng ngời.
"Vèo~"
Nhóc ăn mày theo phản xạ muốn lao tới, giật lấy một cái đùi gà để ăn, nhưng liếc nhìn Lâm Phong một cái, lại lộ vẻ do dự.
Cái tên đó ... Giữa đêm hôm khuya khoắt lại ở nơi rừng sâu núi thẩm này nướng gà ... Đã thế trông còn xấu xí nữa, chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì.
Nhưng nghĩ lại thì, bộ dạng ăn mày lấm lem của nhóc ăn mày còn xấu, còn bẩn hơn cả đối phương, cần quái gì phải sợ nữa chứ?
Thế là, nhóc ăn mày lập tức sải bước đến, ngồi xuống đối diện Lâm Phong. Bàn tay bẩn thỉu quệt vội vào quần áo, rồi làm ra vẻ yếu ớt đáng thương, hỏi:
“Tôi ... tôi đói! Chú có thể chia cho tôi một ít gà nướng được không?"
Lâm Phong mặt không cảm xúc, liếc nhìn nhóc ăn mày một cái, đáp gọn lỏn:
“Không!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!