Anh vốn tưởng lão hòa thượng sẽ hoảng sợ cầu xin tha mạng ...
Lại không ngờ lão hòa thượng lại lạnh lùng nói: "Lâm Phong, mối thù hôm nay, tao sẽ ghi nhớ! Tao đã nắm rõ phần nào thực lực của mày, lần sau gặp lại ... chính là ngày chết của mày!"
Vừa dứt lời, cơ thể lão hòa thượng bỗng vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng, tan biến giữa trời đất!
Hóa ra là phân thân?"
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên suy nghĩ.
Chỉ là phân thân đã có thực lực Hóa Thần đỉnh phong, vậy bản thể của lão hoà thượng ít nhất cũng đã đạt đến Luyện Hư ...
"Thú vị đấy!"
"Xem ra Thanh Miếu Con Luan còn thần bí hơn mình tưởng ... Khó trách có thể bam rễ ở Con Luan bao nam qua! Không biet sau lung là thế lực nao trong Linh Giới?"
Lâm Phong suy tư trong chốc lat, sau đo chuyen anh mat sang Phong Linh cách đó không xa.
Hiện tại cô ta đang quỳ rạp dưới đất, khuôn mặt đầy vẻ bi thương, bất động, giống như một cái xác không hồn!
Cô ta hối hận!
Ban đầu cô ta có thể yên ổn ở bên cạnh Diệp Thiên Tâm, làm một người phụ nữ dịu dàng, chăm sóc chồng con, nhưng tất cả đã bị chính tay cô ta hủy diệt!
"Tách, tách, tách ... "
Tiếng bước chân của Lâm Phong càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt Phong Linh.
“Cô còn điều gì muốn nói, nói nốt đi."
Giọng Lâm Phong bình thản vô cảm.
" ... Xin lỗi!"
Giọng Phong Linh run rẩy.
"Xin lỗi mãi mãi là ba chữ rẻ mạt nhất trên thế gian ... "
Lâm Phong nhấc tay lên, định cho cô ta một cái kết thúc.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Lão đại ... ”
Lâm Phong quay đầu lại, anh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Tâm.
“ ... Có thể ... "
Diệp Thiên Tâm vừa định mở miệng, nhưng đã bị Lâm Phong cắt ngang.
"Ông và cô ta không thể nào làm người yêu, không thể làm bạn. Hiện tại không rời bỏ, không buông tay, cũng không quên được ... thì có ích gì?"
"Chi bằng cứ một đao cắt đứt, đau khổ cũng chỉ là một khoảng thời gian, năm tháng sẽ xóa nhòa tất cả."
Giọng Lâm Phong vô cùng bình thản.
"Nhưng ... tôi vẫn có chút ... không cam tâm!"
Diệp Thiên Tâm nước mắt giàn giụa.
Đàn ông không đê rơi lệ, chỉ là chưa chạm đến nỗi đau tận cùng!"
"Con người sẽ thay đổi! Dù là tôi hay ông ... Chỉ hy vọng một ngày nào đó, tất cả chúng ta sẽ không hối hận."
Lâm Phong bỗng thở dài.
Anh nhớ đến Lục sư huynh Phùng Mục Trần, nhớ đến Doãn Diệu ngày xưa ...
Lục sư huynh Phùng Mục Trần từng bị anh một chưởng đánh thành huyết vụ, đến tận bây giờ nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy khó buông bỏ được.
"Các người về Vân Xuyên trước đi, tôi phải đến Thánh Miếu Côn Luân một chuyến!"
Cuối cùng, Lâm Phong vẫn không ra tay.
Như anh đã nói, con người sẽ thay đổi!
Trái tim lạnh lùng của anh cuối cùng vẫn sinh ra một tia ràng buộc, thứ cảm xúc này lẽ ra không nên tồn tại, nhưng con người dù sao cũng có thất tình lục dục!
"Vút!"
Lâm Phong hóa thành một luồng lưu quang, biến mất nơi chân trời.
Sau khi Lâm Phong rời đi, Diệp Thiên Tâm đưa ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Phong Linh.
"Thiên Tâm, em sai rồi, cho em một cơ hội có được không? Sau này chúng ta sẽ ở bên nhau thật tốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vừa rồi nữa!"
Phong Linh cầu xin thảm thiết.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!