Con ngươi Triệu Khôn Khôn khẽ đảo quanh một vòng, sau đó chợt bật cười thành tiếng: "Ai bảo chúng ta không có ai giúp đỡ? Chẳng phải đã có Lâm Phong rồi sao?"
"Thiếu chủ có ý gì?" Bác Phúc ngơ ngẩn hỏi.
"Bác nghĩ thử xem sau khi trở về, ba tên ban nãy sẽ báo cáo lại thế nào?" Nói đoạn, khóe miệng Triệu Khôn Khôn khẽ nhếch.
Vốn cậu ta còn thấy hơi bực khi Lâm Phong để ba tên kia chạy thoát, nhưng giờ nghĩ kỹ lại mới thấy với cậu ta thì, rõ ràng chuyện đó lợi nhiều hơn hại!
"Ý của thiếu chủ là ... "
"Không sai! Kỳ thật Lâm Phong có ra tay hay không cũng không sao hết, bởi vì trước đó anh ta đã giết Triệu Bân để cứu chúng ta rồi. Thế nên bây giờ chúng ta chỉ cần mượn danh nghĩa của anh ta mà phất cờ khởi nghĩa thôi."
"Nhưng lỡ Lâm Phong biết chuyện ... " Bác Phúc ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
"Biết thì sao chứ? Hiện tại chúng ta chỉ còn nước đánh cược một lần ... Đi thôi! Đến lúc quay về gia tộc, đoạt lại những gì thuộc về chúng ta rồi!" Trong mắt Triệu Khôn Khôn lóe lên chút tàn nhẫn, chay như điên về hướng nhà họ Triệu!
***
Quay lại phía Lâm Phong, lúc này anh đã về tới trước cửa nhà họ Khương. Sau đó bất ngờ phát hiện, cửa nhà họ Khương đang bị vô số người vây kín như nêm cối, trong số đó có cả một nhóm tu sĩ Côn Lôn vừa duỗi tay về trước chỉ trỏ vừa nhỏ giọng bàn tán:
"Thiếu chủ nhà họ Lận máu liều xông lên não à? Thế mà dám một thân một mình chắn cửa nhà họ Khương nhiều ngày như vậy!"
"Nghe đồn Lận Vô Song sở hữu đại khí vận, hiện đã bái một cường giả siêu cấp làm thầy, từ đó nhận được cơ duyên nghịch thiên! Chuyến này cậu ta tới chặn cửa nhà họ Khương là vì muốn chém Lâm Phong để chứng đạo đấy!"
"Gì cơ? Chém Lâm đại ma vương để chứng đạo? Đừng đùa chứ ... Lâm đại ma vương mạnh cỡ đó, ai mà đấu lại nổi?"
"Chưa chắc đâu, giờ Lận Vô Song cũng mạnh lắm đấy. Mấy người không nhìn thấy thanh đao trên đầu cậu ta hả? Nghe đồn có thể chém giết tất cả kẻ địch trên thế gian luôn đó."
***
Tiếng bàn tán xung quanh theo gió truyền vào tai, nhưng Lận Vô Song vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Mấy ngày qua hắn đã nghe những lời này đến phát ngát rồi!
Luc đầu han con mung thầm trong long ... cảm thay đám người này đung là nhìn xa trông rộng, biết mình không thua kém gì Lâm Phong!
Nghe càng về sau, hắn càng thấy nhạt nhẽo, buồn chán.
"Lâu quá rồi đó, có phải Lâm Phong sẽ không quay về nữa không?" Lận Vô Song chuyển ánh mắt lạnh nhạt sang Khương Ngôn Khê.
Mặt mày Khương Ngôn Khê lúc này trông khá nặng nề. Những ngày qua, cô ta vẫn luôn âm thầm quan sát Lận Vô Song. Tuy thực lực của Lận Vô Song không tính là mạnh, nhưng thanh đao trên đỉnh đầu hắn thật quá đỗi hung bạo:
Đao ý đáng sợ, đao khí áp bách - quả thật rất có khí thế của một thứ vũ khí chém giết tất thảy kẻ thù trên thế gian!
Tóm lại, đây là một món vũ khí cực kỳ đáng sợ, bên trong nó là kết tinh đao đạo vô địch của các cường giả đáng sợ, có lẽ đã sinh ra linh tính, dù Lận Vô Song không thôi động, nó vẫn có thể tự động xông lên chém quân thù!
"Dù anh có thắng tiểu sư đệ của tôi nhờ thanh đao này thì cũng chẳng vẻ vang gì đâu!" Khương Ngôn Khê đáp lại.
"Xot!"
Lận Vô Song phất tay điểm nhẹ, một đạo đao khí tức khắc bắn thẳng về phía Khương Ngôn Khê!
Con ngươi Khương Ngôn Khê co nhỏ, vội vàng thi triển thuật pháp chống đỡ! Dù thế, cô ta vẫn bị đao khí cắt đứt một lọn tóc mai. Lọn tóc lướt nhẹ trên không như lông ngỗng, rồi lả tả rớt xuống đất, khiến những người có mặt tại hiện trường nhìn mà lạnh toát cả sống lưng!
"Kẻ mạnh không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm kết quả! Chỉ có kẻ yếu mới tìm đủ lý do để ngụy biện!" Lận Vô Song lạnh lùng nói.
"Vụt!"
Tính cách nhị sư tỷ vốn kiêu kỳ, cao ngạo, làm gì chịu nổi sự khinh miệt rõ ràng tới vậy?
Thế là cô ta tức khắc tung người bay lên, thi triển thuật pháp tấn công Lận Vô Song!
"Nếu anh mạnh như thế, vậy để tôi thử xem thực lực của anh sâu bao nhiêu nhé!"
“Âm!"
Thuật pháp tấn công chứa đụng uy lực khủng khiếp tức khắc ập tới, thế nhưng lại bị chút đao khí tản dật từ đao bản mệnh trên đỉnh đầu Lận Vô Song dễ dàng đánh tan!
“Thực lực của cô cũng không tệ đâu, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của tôi ... " Lận Vô Song thờ ơ trả lời.
"Không có chí của kẻ mạnh, suy cho cùng vẫn chỉ là tên ăn hại mượn vật ngoài thân để lập uy! Nếu không có thanh đao này, chỉ cần một cái phất tay của tôi là đủ trấn áp anh rồi!" Khương Ngôn Khê bật cười chế giễu.
Nghe vậy, mặt mày Lận Vô Song sa sầm, lạnh lùng quát: "Nếu cô đã muốn chết, vậy cứ để tôi tiễn cô lên đường!"
“Ong ... "
Dứt lời, Lận Vô Song tức tốc kết pháp ấn, đao bản mệnh theo đó rung lên, tỏa chiếu hào quang chói mắt, đồng thời bộc phát khí thế kinh người.
Đao như sao sa, xé rách không gian, chớp mắt đã giáng thế, chém mạnh về phía Khương Ngôn Khê!
“Hỗn Thiên Lăng ... Thủ!" Khương Ngôn Khê nghiêm mặt, dốc toàn lực kích hoạt pháp bảo hòng ngăn cản một chiêu này!
Có điều, thanh đao ấy khủng bố hơn cô ta tưởng! Nó là pháp khí vô thượng được một tu sĩ Đại Thừa kỳ dùng tinh huyết nơi đầu quả tim nuôi dưỡng, nhị sư tỷ mới chống đỡ vài giây thôi mà mặt mày đã trắng bệch như tờ giấy.
“Xong rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!