"Lại có phiền phức tới?" Lâm Phong nheo mắt.
Đám người nhà họ Khương cũng hơi có vẻ đề phòng.
Bây giờ thế đạo không thế so với lúc trước, ai là kẻ thù, ai là bạn, đúng là khó mà nói ...
Ai ngờ lúc này, chàng trai trẻ dẫn đầu bước lên vài bước lớn, quỳ "bịch" xuống, dập đầu lạy ba cái với Lâm Phong.
Cảnh này khiến đám người nhà họ Khương sợ ngây người, ngay cả Lâm Phong cũng ngẩn người ...
"Anh Lâm, cảm ơn anh đã báo thù giúp ba tôi." Triệu Khôn Khôn đỏ mắt nói.
Lâm Phong lập tức kịp phản ứng.
Trong bữa tiệc, Vương Lập giết chết Triệu Tế, ba của Triệu Khôn Khôn, mà mình lại xử lý Vương Lập nên lần này người nhà họ Triệu tới cảm ơn anh?
"Không cần cảm ơn tôi, Vương Lập chọc phải tôi, tôi giết gã, không liên quan gì đến cậu."
"Tôi biết. Nhưng nếu không có anh Lâm thì với sức của nhà họ Triệu cũng chưa chắc có thể báo thù cho ba tôi. Đây là một ân huệ lớn, dù anh có để trong lòng hay không thì tôi chắc chắn vẫn sẽ ghi nhớ." Triệu Khôn Khôn thành khẩn nói.
Lâm Phong nhìn Triệu Khôn Khôn đầy ẩn ý. Thiếu niên trông hơi ngăm này có vẻ không đơn giản như vậy ...
"Cậu tên gì?"
"Tôi là Triệu Khôn Khôn, anh Lâm, anh cứ gọi tôi là Khôn Khôn cũng được."
"Được rồi, bây giờ cậu không chỉ cảm ơn tôi mà còn dập đầu lạy tôi ba lần, tôi nhận thành ý này, cậu có thể đi rồi." Lâm Phong nhẹ nhàng trả lời.
"Anh Lâm, nếu rảnh có thể tới nhà họ Triệu chơi, tôi chắc chắn sẽ chiêu đãi chu toàn."
Triệu Khôn Khôn cũng không dây dưa, lúc lập tức dẫn người trong tộc rời đi, nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người nhà họ Khương.
Người Nhà họ Triệu vừa đi, Khương Ngôn Khê đã cau mày nói: "Tiểu sư đệ, Triệu Khôn Khôn này còn có ý khác, có lẽ cậu ta đang mượn cớ cảm ơn để làm quen với cậu ... "
"Sao lại nói vậy?" Trong lòng Lâm Phong có suy đoán nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
"Trong mỗi tông tộc lớn, các chi rất rắc rối phức tạp, chia ra dòng chính, chi thứ đông đảo ... "
"Triệu Tế vừa chết, chi của Triệu Khon Khon không có cuờng giả tọa tran, e rằng người của các chi khác sẽ không an phận."
"Nếu chị đoan không sai, Triệu Khôn Khôn cố ý tới tìm cậu, lại quỳ xuống với cậu, tuyệt đối là làm cho người khác xem."
"Bây giờ cậu đã có danh tiếng lớn ở Côn Luân, chỉ cần Triệu Khôn Khôn bám vào cậu, người các chi khác trong nhà họ Triệu chắc chắn sẽ phải kiêng kị ba phần." Khương Ngôn Khê chậm rãi nói.
"Chị nói gần giống như những gì tôi đoán, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ cần cậu ta đừng rước phiền phức về cho tôi là được." Lâm Phong nói.
Lâm Phong cũng không ghét thủ đoạn nhỏ của Triệu Khôn Khôn.
Dù sao Triệu Khôn Khôn cũng không có gì sai, ba cậu ta vừa mới chết, cậu ta chỉ muốn sống tốt hơn mà thôi ...
Đám người cứ thế đi tiếp.
Không lâu sau, không ngờ phía trước lại xuất hiện một người.
"Lâm Phong, đã lâu không gặp." Lận Vô Song lạnh lùng nhìn Lâm Phong, hắn mặc áo đen, khoanh tay trước ngực, sau lưng đeo một thanh đại đao màu đen, trông rất giống một vị anh hùng hảo hán.
"Không phải anh bị phế rồi sao?" Lâm Phong hứng thú đánh giá Lận Vô Song.
Thật ra anh đã thấy Lận Vô Song trong bữa tiệc nhưng không hề để ý ...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!