Bữa tiệc đêm nay, không phải nhà họ Hoàng bọn họ nên một bước lên mây dưới sự cất nhắc của Vương Khải Minh sao?
Làm thế nào mà mọi thứ trở nên như thế này?
Không lên mây đã đành, bây giờ ngay cả tộc trưởng cũng đã chết ...
Mà khi nhìn thấy cảnh tượng này, những người khác có mặt cũng tê cả da đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong tràn đầy kính sợ ...
Người này mạnh đến mức nào?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Phong nổi giận ra tay chém giết ba người nhà họ Vương, ngay cả tộc trưởng nhà họ Hoàng cũng bị xử lý không chút do dự, trong nháy mắt đã đảo ngược tình thế vừa rồi.
Nhưng mọi người cũng không oán hận, ngược lại rất cảm kích Lâm Phong.
Vừa rồi mấy người Vương Khải Minh đã ngang ngược độc đoán đến mức nào?
Động một chút là giết bọn họ làm niềm vui, chẳng khác nào coi bọn họ như heo.
Động thái lần này của Lâm Phong quả thực đã giúp bọn họ xả được cơn giận.
"Rầm."
Lúc này, cửa sảnh tiệc bị người ta đá văng từ bên ngoài.
Ngay sau đó, Khương Ngôn Khê dẫn đầu vô số cường giả nhà họ Khương nhanh chóng lao vào.
"Tiểu sư đệ, chúng tôi tới rồi. Chắc chắn sẽ không để cậu chiến đấu một mình.”
"Hừ ... Nhà họ Khương đến rồi, ai dám làm càn."
"Vương Lập, mau ra đây nhận lấy cái chết!"
Mấy vị Cổ Tổ nhà họ Khương vừa đến đã lớn tiếng quát, muốn dùng cách này để tăng thêm lòng dũng cảm cho mình.
Nhưng đợi một hồi lại phát hiện tình hình có gì đó sai sai, sao ánh mắt của những người ở đây lại kỳ lạ như vậy?
Cảm giác ... Cảm giác giống như đang nhìn một đám đần vậy.
"Nhị sư tỷ, các chị đến muộn rồi. Trận chiến đã kết thúc." Lâm Phong đi đến trước mặt Khương Ngôn Khê, lên tiếng nói.
"Nhanh như vậy sao?" Khương Ngôn Khê hơi bối rối.
"Đúng vậy, đúng là rất nhanh." Lâm Phong trả lời.
Khương Ngôn Khê không trả lời mà quét qua hiện trường, sau khi thấy một đống máu thịt trên đất và mấy thi thể, con ngươi không khỏi hơi co lại, ngạc nhiên nói: "Sao Hoàng Thiên Long và Triệu Tế cũng chết rồi?"
Cô ta vừa dứt lời, mấy vị Cổ Tổ nhà họ Khương cùng nhau nhìn về phía thi thể trên đất, đều cảm thấy rùng mình.
Đây chính là gia chủ của hai gia tộc tu tiên lớn, giờ phút này đã trở thành thi thể lạnh băng, rốt cuộc khi nãy đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì?
Còn Vương Lập bất khả chiến bại đâu?
Vương Lập đâu rồi?
"Không được rồi. Chút chuyện nhỏ này mà đã doạ đám người nhà họ Khương các người rồi à?"
"Tâm tính vẫn chưa được chín chắn lắm đâu, phải học chúng tôi mới được. Chúng tôi tận mắt thấy tất cả nhưng không hề phản ứng gì cả."
"Mấy người nhìn tôi đi, bây giờ tôi cầm chén cũng không run tay chút nào."
Đám cường giả có mặt nhao nhao cười lên tiếng, biểu hiện rất bình tĩnh, hoàn toàn không còn vẻ sợ choáng váng như vừa rồi.
Khương Ngôn Khê dời ánh mắt thắc mắc về phía Lâm Phong.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thật ra chuyện cũng không phức tạp như vậy đâu, lúc đến tôi đã xử lý một tên vô danh tiểu tốt, sau đó vung tay đập Vương Lập vào tường, rồi Hoàng Thiên Long lại muốn giả vờ giả vịt trước mặt tôi nên tôi cũng bóp chết luôn."
Lâm Phong nói ngắn gọn, dùng một câu khái quát chuyện vừa xảy ra.
Khương Ngôn Khê nghe anh nói vậy không biết nên nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!