Khương Ngôn Khê gật đầu, cũng không khách sáo, lập tức chộp lấy cổ Vương Chấn.
Khương Ngôn Khê nhún chân vài cái vài. Phi người lên không trung, chỉ trong chớp mắt, cả cô ta và Vương Chấn đã biến mất trước mắt mọi người.
Tinh khí bản nguyên của một cường giả Hóa Thần trung kỳ rất dồi dào, cô ta phải tìm một chỗ kín đáo từ từ hấp thu.
Chứng kiến cảnh này, đám người nhà họ Khương đều ngỡ ngàng. Một vị Cổ Tổ ấp úng hỏi:
"Ngôn ... Ngôn Khê thật sự sẽ hấp thụ tên đó ư?"
"Đúng vậy, đó chỉ là một thuật pháp nhỏ giúp nhị sư tỷ tăng cường tu vi thôi, mấy người không cần lo lắng quá đâu!" Lâm Phong giải thích.
Vị Cổ Tổ kia nghe vậy, ánh mắt khẽ động nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ thầm than trong lòng: Giới trẻ bây giờ đúng là tàn nhẫn mà!
Lúc này, Lâm Phong chuyển hướng nhìn sang Hoàng Thiên Hải đang đứng gần đó. Hoàng Thiên Hải sợ đến mức da đầu tê dại, vừa thấy Lâm Phong nhìn mình, đã lập tức lùi lại, run rẩy nói:
"Mày ... mày muốn làm gì? Tao ... tao chính là người của nhà họ Hoàng ... "
"Bùm!"
Lâm Phong chẳng buồn nói nhảm, một chưởng vỗ cho Hoàng Thiên Hải biến thành sương máu.
Đến đây, toàn bộ người của nhà họ Hoàng đều đã bỏ mạng!
Chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt mấy vị Cổ Tổ nhà họ Khương liên tục biến đổi.
"Bốn thế gia tu tiên lớn ở Côn Luân vốn hòa thuận cả ngàn năm nay, giờ lại gây ra chuyện ồn ào thế này, e là sẽ có chuyện lớn mất!"
"Thì sao ?! dù có thả đám đó về thì chuyện vẫn loạn thôi! Nhà họ Khương mấy ông đã bị bọn họ xem là mục tiêu nhắm đến rồi, chạy không thoát đâu ... " Lâm Phong lắc đầu, đáp.
"Cũng đúng!"
"Cậu Lâm, hôm nay cậu mới đến, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, mấy lão già bọn ta xin phép không làm phiền nữa!"
"Tiểu Vũ, lo liệu chỗ ăn ở cho cậu Lâm và hai người kia, nhất định phải tiếp đón chu đáo!"
Mấy vị Cổ Tổ nhà họ Khương dặn dò đôi câu rồi vội vã rời khỏi hiện trường, rõ ràng là đang muốn nhanh chóng rời đi, bàn bạc đối sách.
Đối với bọn họ, nhà họ Hoàng chết sạch chỉ là chuyện nhỏ! Quan trọng nhất là nhà họ Vương ở Linh Giới! Đó mới là thế lực khổng lồ, nếu không cẩn thận, nhà họ Khương thậm chí có thể bị diệt tộc! Nhưng, bọn họ cũng không trách Lâm Phong ra tay tàn nhẫn. người ta vừa mới giúp bọn họ xong, bọn họ không thể trắng trợn ăn cháo đá bát!
...
Không lâu sau, dưới sự sắp xếp của Khương Vân Vũ, Lâm Phong, Trần Sơn và Diệp Thiên Tâm được đưa đến một căn phòng dành cho khách của nhà họ Khương. Căn phòng được bài trí đơn giản mà tinh tế, hương thơm của linh thảo quý hiếm thoang thoảng trong không khí, khiến lòng người thư thái ...
Diệp Thiên Tâm nhìn quanh căn phòng, không khỏi nói:
"Cậu Lâm, danh tiếng nhà họ Khương vốn không tệ, nhưng thực lực hình như cũng chẳng mạnh lắm! Hôm nay nếu không có cậu, chắc bọn họ tiêu đời rồi!"
"Đúng vậy! Nhà họ Khương nhìn có vẻ hơi yếu!" Trần Sơn gật đầu lia lịa.
"Tu vi của hai người quá thấp nên không cảm nhận được thôi!" Lâm Phong vừa nói vừa đi đến giường, khoanh chân ngồi xuống.
"Ý gì vậy cậu Lâm?" Diệp Thiên Tâm hỏi.
"Nhà họ Khương không đơn giản đâu, ngoài ba vị Cổ Tổ vừa rồi ra mặt ứng chiến, trong bóng tối còn ẩn giấu vài luồng khí tức rất đáng sợ ... "
"Trong đó có vài luồng khí tức đến từ nơi sâu nhất trong địa phận của nhà họ Khương, rất mạnh, không hề kém cạnh Vương Chấn!" Lâm Phong nghiêm nghị nói.
"Mạnh đến vậy sao?" Đồng tử của Diệp Thiên Tâm và Trần Sơn đồng loạt co
rút.
"Những thế gia tu tiên này có thể tồn tại từ thời thượng cổ đến nay, đương nhiên lúc nào cũng sẽ có cao thủ phía sau hỗ trợ ... mọi chuyện không đơn giản như hai người nghĩ đâu!" Lâm Phong lắc đầu.
Cùng lúc đó, sâu trong dãy núi Côn Luân, tại địa phận của nhà họ Hoàng, trong sảnh lớn tráng lệ, một người đàn ông mặc áo trắng đang nằm dài trên ghế, nhàn nhã ăn nho!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!