Ánh nắng buổi sớm nhàn nhạt vàng chiếu qua từng khe hở, Yên Nhiên tại vị trí ghế bành hơi ngửa đầu ra sau mắt vẫn nhắm nghiền, trong lòng ôm chiếc gối hỷ đỏ rực thêu hoa, cơ hồ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
* Két *
Cánh cửa chính từ từ mở ra, luồng ánh sáng trắng chói mắt cư nhiên ngã ngang tầm mắt, Yên Nhiên đưa tay chắn lấy nhíu mày tỉnh giấc, bắt gặp một nha hoàn dáng người nhỏ nhắn trong y phục đơn giản bước vào, trên tay mang theo một chậu nước.
- Tứ Vương Phi an.
- Ngươi là ai?
- Hồi Vương phi, nô tỳ được Vương Gia sai đến để hầu hạ người.
Bất giác liếc mắt nhìn sang chiếc giường, rèm the và chăn gối đều được gắp lại gọn gàng, hiển nhiên căn phòng trong ngoài đều không thấy bóng dáng của Miên Vân Hi, tùy tiện cô cất giọng hỏi:
- Vương Gia đi đâu rồi?
Nha hoàn nhúng chân, hai tay vòng trước bụng kính cẩn:
- Hồi Vương phi, sáng sớm Vương Gia đã có việc ra ngoài, sau khi dùng xong bát thuốc thì liền gọi nô tỳ chuẩn bị điểm tâm cho người.
- Sáng nào ngài ấy cũng phải uống thuốc sao?
- Dạ.
Thái y có căn dặn thuốc của Vương Gia phải được dùng lúc còn nóng, một ngày hai cử sáng và tối không được sai giờ, đã duy trì được rất nhiều năm rồi.
Yên Nhiên bỗng dưng trầm mặc, đôi phần thấy bản thân cũng có phần quá đáng.
Tên Vương Gia hắn đúng là tính cách quái đản, nhưng dù sao cũng là một người bệnh, có ấm ức thế nào thì cô lẽ ra cũng không nên náo loạn trong đêm tân hôn như vậy.
Người mà cô gặp đêm qua tác phong vẫn rất khỏe mạnh, dù thần sắc có hơi tái nhợt nhưng khí tức không quá yếu đuối, thật không tin được hắn lại phải chịu khổ như vậy.
Lại nhìn người bên cạnh, vừa trông qua đã thấy hài lòng, đường nét nhanh nhẹn, đồng tử sắc sảo:
- Ngươi tên gì?
- Hồi Vương Phi, nô tỳ tên A La.
- Ngươi là nô tỳ từ trong cung sao?
- Hồi bẩm Vương Phi, A La không phải là nô tỳ trong cung được sắp xếp theo Vương Gia khai phủ, mà là năm đó quê nhà của nô tỳ tại Hải Sơn gặp nạn đói nhà nhà chịu cảnh đau thương, đúng lúc Tứ Vương Gia đến tìm một vị danh y, thương cho nô tỳ không còn phụ mẫu đã mang A La về Vương Phủ làm việc.
- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Dạ A La năm nay tròn mười sáu.
Yên Nhiên khẽ gật gù, đón lấy chiếc khăn thấm nước đã được vắt kỹ từ tay A La, ánh mắt thoáng lên mấy phần ý vị.
- Vương Phi, trước khi rời khỏi Vương Gia có căn dặn từ nay trở đi A La có trách nhiệm theo bên cạnh hầu hạ cho Vương Phi chu đáo.
- Ta biết rồi.
Yên Nhiên ngồi lại vị trí tại ghế, tay mân mê tách trà nóng vừa được rót xong, trong lòng liền thì thào vài suy tính:
" Trước nay ta luôn đơn độc một mình, vì vậy mà tay mắt ngắn đi không vững, dễ khiến bản thân chủ quan rơi vào bẫy của kẻ khác.
Cũng đã đến lúc dốc lòng tìm kiếm một tâm phúc cho mình ".
- Vương Phi, điểm tâm đã được chuẩn bị, mời người đến gian phòng bên cạnh dùng bữa, nô tỳ sẽ sắp xếp lại căn phòng này cho người.
- Không phải gian lớn là dành cho phu thê sao? Sao phải sắp xếp lại căn phòng chật hẹp này?
A La thoáng kiêng dè nhìn Yên Nhiên, nét mặt áy náy cúi đầu:
- Hồi Vương phi, Vương Gia nói bản thân ngài ấy trong người có bệnh, mấy hôm nay thời tiết trở lạnh bệnh tình lại thêm nghiêm trọng sợ là sẽ lây bệnh sang cho Vương Phi, vì vậy...vì vậy...
Cô cơ hồ đã thấu những lời mà A La ấp úng, điềm nhiên đứng dậy đáp lại bằng thanh giọng ôn hoà:
- Ta biết rồi, cô làm việc của mình đi.
A La cơ mặt giãn ra thấy rõ, cúi thấp người cung kính tiễn chủ nhân dời chân.
Hành lang Vương Phủ thênh thang bao la là nắng, không khí ấm áp có bao trùm lên mấy lớp vải trên y phục đẹp đẽ cũng không làm tăng nhiệt trong tâm tư của Yên Nhiên.
Nói thật rằng tận tâm can cô không hề phẳng lặng:
" Tên Vương Gia đáng ghét, bệnh trở nặng cái gì chứ, bộ dạng cũng đâu đến nỗi là kẻ sắp chết chứ, đây chẳng phải là cố tình cho cả Vương Phủ biết là hắn chê bai ta sao? Được, ngài muốn ở phòng riêng chứ gì? Cục tức này bổn cô nương ta không sao nuốt nổi, nhất định ta sẽ cho ngài sớm thấy sự lợi hại của ta.
Tên đầu thối nhà ngươi ta cầu cho ngươi uống nước cũng bị sặc."
...----------------...
- Khụ...khụ...
- Tứ Vương Gia, người không sao chứ?
Cổ xe ngựa di chuyển từ hướng thành Tây, bên trong vang lên tiếng ho bần bật của nam nhân.
Miên Vân Hi tay cầm túi da chứa nước, cong người khản cổ ho lớn khiến mắt mũi đều ửng đỏ, bên cạnh là Tá Nguyệt vuốt dọc sống lưng cho hắn.
Miên Vân Hi bình tĩnh lại được hồi lâu mới cất giọng hỏi dò:
- Bên phía Vương Phủ đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
- Hồi Vương Gia, có A La xem chừng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
...----------------...
Sau bữa ăn, A La sai một đám người hầu mang sang mấy chồng sổ sách, Yên Nhiên bị những thứ giấy tờ xanh xanh đỏ đỏ trước mặt làm cho hoa mắt chóng mặt hết lên.
- Vương Phi, đây là sổ sách của Vương Phủ hai năm trở lại đây, tất cả bao gồm hai mươi quyển.
Đây là số điền trang, cửa tiệm mà hoàng thượng ban cho, đây là số ngân lượng...
Bị cùm kẹp nửa ngày trời Mạch Yên Nhiên đến nửa chữ cũng không lưu lại được, nét mặt trở nên nhàm chán vô cùng.
- A La, có thể thư thư cho ta ít hôm được không? Nhìn thấy chúng thôi thì thần kinh của ta sắp căng thẳng đến đứt gãy rồi.
- Vương Phi, đây là những chuyện nội trạch mà chính thê nào cũng cần phải biết, người nên chăm chỉ xem xét như vậy sau này mới có thể quán xuyến được Vương phủ, còn là vũ khí to lớn để quản nhị phòng.
- Nhị phòng?
- Vương Phi, có nam tử nào trên thế gian này không năm thê bảy thiếp, đã có chính thê thì chuyện thông phòng là điều không tránh khỏi.
Nếu đến cả làm chủ trạch viện cũng không giữ vững thì sao đủ uy quyền quản lý nhị phòng.
Yên Nhiên điềm tĩnh nhìn vào chóp lá lơ lửng ngoài cửa, tại khoảng không một ý nghĩ cường bạo loé lên.
- A La.
- Dạ, Vương Phi.
- Tại sao trên thế gian này hai người yêu nhau không thể chỉ có nhau, tất cả nam nhân trong thiên hạ tại sao nhất thiết phải cưới thêm hai ba người nữa? Không thể vì một người mà toàn tâm toàn ý chung thủy cả đời sao?
Sắc mặt non nớt của A La liền biến chuyển, đôi chút hốt hoảng lẫn thăm dò nhìn quanh bên ngoài, biết rõ không có ai gần đó mới nhẹ nhõm khuyên ngăn:
- Tứ Vương Phi, người tuyệt đối đừng nói với ai những lời đại nghịch này.
Nam nhân trên đời đều phải gánh vác việc nối dõi, năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, thân là chính thê phải nên lo nghĩ việc thông phòng cho tướng công mới đúng với lẽ thường.
Làm gì có chuyện trang nam tử hán nào lại chung thủy độc thê suốt đời, lời này nếu để người khác nghe thấy không những bị đàm tiếu tiêu cực mà còn có thể mang tai vạ khôn lường.
Thân phận của người bây giờ là Tứ Vương Phi, không phải là đại nương tử của một gia đình thư hương nhỏ bé.
Trước ánh mắt thanh khiết chất chứa tất thảy sự chân thành khuyên nhủ của A La, Yên Nhiên cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối cho lý tưởng đi ngược luân thường của mình rồi âm thầm cất giữ.
- Vương Phi, đây còn là số nữ trang...
- Được rồi, được rồi, để sau khi ta về nhà mẹ trở về sẽ chăm chỉ nghe ngươi được không? Bây giờ ta không có tâm tư đếm xỉa đến những thứ này.
Thấy cô không ngừng giẫy giụa A La cũng không đành lòng ép uổng tân Vương Phi.
A La đứng cạnh nhìn bộ dáng đáng yêu của chủ nhân khẽ phì cười:
" Tân Vương Phi này đôi phần đơn thuần, đến cả ý nghĩ táo bạo vừa rồi cũng không ý tứ mà nói ra cửa miệng còn không sợ nha đầu ta chê cười.
Song, tính cách có phần dễ chịu, bên cạnh hầu hạ cô ta cũng không phải là tồi tệ gì."
Miên Quốc có phong tục, tân nương tử sau khi làm xong lễ thành hôn có thể về nhà mẹ đẻ vài hôm xem như là tận hiếu.
Nhân lúc Miên Vân Hi vẫn chưa về phủ, Mạch Yên Nhiên sắp xếp xe ngựa trở về Mạch gia..