Nhất thời, trên bầu trời mây đen kéo đến, tiếng rồng ngâm mãnh liệt, mãng xà cũng bị chấn đắc xụi lơ trên mặt đất, cát bay đá chạy, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn làm người ta khó mở mắt nhìn, một bóng trắng nhanh như tia chớp từ giữa không trung bay tới, vẻ mặt lành lạnh, lạnh nhạt như nước, thân hình như thiên thần đứng giữa không trung, như mộng.
Ngao. Ngao. Ngao.
"Long! Long! Song Long!" Có người lên tiếng kinh hô. Những người khác nhìn đến như thấy chốn thiên ngoại Thần Tiên.
Chỉ thấy Song Long nhanh chóng quấn lên Bạch Mãng xà hai đầu, như bánh quai chèo quấn quanh.
Gào khóc ngao. Ô ô ô.
Trong lúc nhất thời, tiếng rồng ngâm vang vọng, trầm thấp, sắc bén, như sấm bên tai, lực xuyên thấu mãnh liệt, âm thanh rung động vô cùng. Ai nghe thấy cũng có cảm giác tạm thời tê liệt chỉ kém không hồn bay phách tán.
Một hồi lâu, liền nghe tiếng "Đụng, Đụng." Hai tiếng trầm đục, Bạch Mãng xà hai đầu bị hai cỗ nội lực cường đại do long khí hình thành tươi sống bóp vỡ, hóa thành vô số huyết nhục vẩy ra khắp nơi.
Bỗng nhiên, một bóng dáng lắc mình trở lại vách núi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Ngao, ngao hai tiếng, hai cự Long chui vào trong cơ thể Ngạo Tình, hai luồng ánh sáng một đỏ một trắng dần dần biến mất phía sau lưng nàng, giống như hai cánh chim thu lại. Giờ phút này, mọi âm thanh đều yên tĩnh, thân thể người kia mềm mại chậm rãi xụi lơ hạ xuống. Bạch Mãng xà đã chết, đau đớn của Sở Mộc Hi lập tức dừng lại.
Khí huyết toàn thân Ngạo Tình như đang được đun trên lửa, kịch liệt sôi trào, đem tất cả khí lực của nàng nóng chảy hầu như không còn. Nàng không cách nào ổn định thân hình, chỉ có thể mặc cho hai cổ sóng khí đem nàng nặng nề quăng xuống đất.
Phong Dạ Hàn bay lên tiếp được nàng.
Ngạo Tình nháy mắt một cái, lần nữa mở mắt, con ngươi đã biến thành màu xanh dương, nhuộm một tầng ánh sáng vàng kim lộng lẫy, tròn sáng long lanh, như hai viên bảo thạch trân quý. Cắn chặt hàm răng, đôi môi trắng bệch bởi vì đau kịch liệt, run rẩy nói: "Mau. . . Mau dẫn ta đến động Mãng xà, mang theo Hi." Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Thật sự nhịn không được, đôi mắt trong veo khép lại, cố nén ngai ngái nơi cổ họng, nằm ở trước ngực Phong Dạ Hàn thở nặng nề.
Lạc Trí Viễn mang theo đám người Phong Dạ Hàn một đường chạy như điên tới sơn động, tới gần sơn động Sở Mộc Hi lại bắt đầu đau nhức.
Ngạo Tình bảo phong Dạ Hàn để xuống mình, nhắm mắt mặc cho hai cỗ lực lượng trong cơ thể bị hấp dẫn đi về phía trước, rốt cuộc đã đi đến một mặt động ướt dinh dính, mùi hôi thối khắp nơi trên tường đá.
"Hàn, đánh xuyên qua tường này." Cố nén cảm giác muốn nôn mửa, mở miệng nói.
Phong Dạ Hàn nghe lời, ngưng chưởng đánh ra. Ầm, một đạo ánh sáng chói mắt bắn thẳng đến.
Hai khỏa San Hô toàn thân như máu, trên nhánh cây có hai trái cây chói mắt, một cỗ khí ấm áp lập tức truyền đến, không trách được động này lại ấm như xuân, thì ra là như vậy.
Chính là máu cây vải trong truyền thuyết, đang tản phát ra máu đỏ chói lọi, làm người ta không dám nhìn gần. Đáng tiếc, phía trên quấn vòng quanh một đám tiểu mãng xà màu trắng, gắt gao bảo vệ hai khỏa máu cây vải này.
"Máu cây vải." Lam Cơ Tử trợn to tròng mắt đen, trong cổ thư cũ nát có ghi lại, không ngờ lúc sinh thời có thể thấy được.
Ngạo Tình quay người lại lành lạnh cười một tiếng, nhìn những ánh mắt tham lam kia nói: "Không sai, đây chính là máu cây vải, trân bảo thế gian, không chỉ có thể tăng tiến mấy chục năm công lực, lại có công hiệu kéo dài tuổi thọ, huyệt động là do các ngươi phát hiện, để cho công bằng, người nào có thể lấy được, máu cây vải liền thuộc về người đó, như thế nào? Nếu như ta lấy được, hi vọng các vị chớ nâng tham niệm."
Để tránh tranh chấp về sau không thể không dùng chiêu “người tài có được bảo vật” này.
Nói xong, liền chậm rãi đến gần Sở Mộc Hi: "Nhịn thêm chút nữa." ánh mắt trong veo không giấu được ân cần cùng đau lòng.
Trong lòng Sở Mộc Hi ngòn ngọt, cắn chặt răng, thâm tình gật đầu một cái. Thì ra vật nhỏ quan tâm mình như thế, vì mình, cư nhiên mở ra lực lượng thần bí trong cơ thể.
Bốn người Vô Trần giờ phút này kích động không cách nào nói nên lời, nữ tử cơ trí như vậy, lại vì chủ tử nhà mình như thế, làn cho bọn họ cảm kích nước mắt chảy dài.
Nữ tử trí tuệ như thế, không khỏi làm cho bọn họ vừa kính nể lại vừa kinh sợ.
Cái gọi là có trọng thưởng tất có người dũng cảm, bảo vật quý trọng trước mắt, tất nhiên không thiếu người nhao nhao muốn thử.
Đầu tiên tiến đến là Thượng Quan Liệt, còn chưa đến gần máu cây vải, một cái Tiểu Bạch mãng xà phun vài hớp nước miếng tới, Thượng Quan Liệt ý vị né tránh, nước miếng rơi vào trên đất, chỉ nghe được tiếng vang xì xì xì, cây cỏ trên mặt đất lập tức vàng úa, tức khắc rửa nát như bùn. Mà một bên ống tay áo Thượng Quan Liệt không cẩn thận dính vào một chút cư nhiên lập tức bốc cháy tạo thành một lỗ thủng lớn đen kịt. Thượng Quan Liệt đành lui mà cầu toàn.
Tê tê tê.
Lạc Sơ Hàn cũng không tin không lấy được, nhanh chóng đoạt lấy tiên cơ, nhưng còn chưa tới gần, mấy cái Tiểu Bạch mãng xà đã nhìn thấy, giống như ba đạo ngân quang đánh lên toàn thân hắn, Lạc Trí Viễn cũng lấn người tiến lên giúp đỡ một tay, vẫn như cũ không công mà lui.
A. Lạc Sơ Hàn không để ý, trên giầy không cẩn thận dính không ít nước miếng, trong nháy mắt, chất lỏng như một loại ăn mòn xuyên thấu qua giày vớ trực tiếp thấm vào đến chân của hắn. Lam Cơ Tử kịp thời rải một chút bột thuốc mới ngưng được khuynh hướng ăn mòn này.
Mọi người thấy vậy, cũng không dám tiến lên thử nữa. Thấy không có người nào dám thử, Ngạo Tình nhếch khóe miệng cười đùa nói: "Nếu như các ngươi không thử liền đến lượt ta."
Dứt lời, liền từ trong ngực móc ra một cây sáo ngắn, nhẹ nhàng thổi lên mấy tiếng, những tiểu mãng xà kia ngưng xôn xao, định trụ trên nhánh cây của máu cây vải. Chớp cơ hội này, nàng nhanh chóng lật người mà lên, dùng ô tàm ti trực tiếp lấy đi hai khỏa máu cây vải.
Lập tức tìm nơi huyệt động khô ráo, ít mùi tanh của xà, để Sở Mộc Hi ăn vào một khỏa máu cây vải, vận công cưỡng ép Sinh Tử Cổ đến bụng, thừa dịp Sở Mộc Hi đang trong tình trạng này một châm xuất ra, một cái cổ trùng đỏ tươi bị buộc ra khỏi người Sở Mộc Hi.
Hoàn tất, thể lực của Ngạo Tình sớm cạn kiệt, mới vừa buông lỏng xuống, liền cảm giác thân thể của mình đang thiêu đốt, huyết khí vọt lên, nóng rực không chịu nổi. Da thịt trên người giống như muốn hòa tan với nhau, ngay cả xương cũng từng khúc từng khúc đau nhói.
"Tốt. . . Thương." Trước mặt bỗng tối sầm, ngã đầu sang một bên.
"Ngạo nhi." Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi đồng thời tiếp lấy Ngạo Tình ngã xuống.
Lam Cơ Tử vội vàng chẩn mạch, hoảng sợ mà nói: "Không tốt. khẳng định lúc Ngạo nhi đại chiến Mãng Xà hai đầu, không cẩn thận dính phải huyết xà. Mãng Xà hai đầu, còn gọi là Âm Dương xà, Âm Dương đồng thể. Theo truyền thuyết, loại rắn này đam mê giao hoan, sống mái cơ hồ cả đời quấn lấy, dần dà liền dung hợp trở thành một thể, biến thành một thân hai đầu. Vì vậy loại rắn này cũng bị gọi là giao hoan xà. Trong máu nó chứa một loại thôi tình rất lợi hại, một khi dính phải, tựa như trúng mị dược, khống chế không được dục vọng của mình. Nếu như không thể trong nửa canh giờ thực hiện Chu công Chi Lễ, sẽ bị lửa dục của mình hành hạ đau tới xương tủy, cuối cùng sức cùng lực kiệt mà chết."
Nửa canh giờ? Từ khi đại chiến đến khi cứu tỉnh Sở Mộc Hi. . . Giống như sấm sét giữa trời quang.
Phong Dạ Hàn cơ hồ điên cuồng hơn, mắt phượng như muốn phóng hỏa, rống giận ra tiếng.
"Tất cả đều đi ra ngoài cho ta."
Mọi người nhanh chóng xuất động.
Cùng lúc đó, Phong Dạ Hàn bất chấp quần áo chưa cởi, trực tiếp gần sát, cùng Ngạo Tình dung hợp cùng một chỗ.