"Tiểu thư muốn hỏi tiến triển của đại hội anh hùng sao?" Băng Tâm một bụng đầy ý nghĩ xấu, vẻ cười như không cười nói.
Nha đầu hư, biết rõ còn cố tình hỏi. Cũng chỉ có Băng Tâm dám trong lúc Ngạo Tình không thoải mái mà như vậy.
"Hảo muội muội, mau nói đi." Nhịn, nhịn, nhịn.
Nàng nhịn nhưng những người khác không nhịn, nàng không quên hung ác liếc nhìn người nào đó.
"Cũng sắp xong rồi." Khẩu khí Băng Tâm hòa hoãn một chút: "Mạnh nhất có Vô Ảnh môn tới từ đảo quốc, U Minh cung của Cao Li quốc, Bích Huyết cung, Phong Hỏa đường của Túc Nguyệt quốc, Ngọa Hổ đường của Thuần Vu quốc."
"Phong Hỏa đường?"
"Tiểu. . . Tỷ tỷ cũng cảm thấy kỳ quái sao. Nghe nói năm trước ở vùng Chu Sơn thành lập một tổ chức, Đường chủ là một soái ca hai mươi ba tuổi, luyện được Huyền Minh Băng Chưởng, không ít người dự thi bị thương nặng nề."
"Huyền Minh Băng Chưởng, có triệu chứng gì?" Loại này chưởng pháp hình như chưa bao giờ từng thấy, Ngạo Tình hăng hái hơn.
"Người bị trúng chưởng, toàn thân băng hàn, khiến cho đối phương không còn sức lực tái chiến." Truy Nguyệt tiếp lời nói.
Toàn thân băng hàn?
"Đó là loại chí âm chưởng pháp, nếu đả thương người bảy phần, trước đó tự làm thương bản thân ba phần. Người nọ cũng quá ngoan(độc ác)!" Ngạo Tình nhớ là Lam Cơ Tử có một quyển sách nhắc tới loại chưởng pháp này, không ngờ nó thật sự tồn tại.
"Không trách được, mỗi khi thắng được một ván hắn đều là mồ hôi đầm đìa xuống đài." Sức quan sát của Liễu Diệp Thanh khá mạnh, tất nhiên có lưu ý điều này.
"Ừm. Nhị muội, rốt cuộc thông suốt!" Diệp Thanh lại có thể nói nhiều như vậy, chuyến này ra ngoài, tảng đá cứng đầu Diệp Thanh này cũng có chút nứt ra rồi.
Băng Tâm, Băng Lam không ngừng uống trà, coi như gió thoảng bên tai.
Diệp Thanh không hiểu Ngạo Tình nói gì, một hồi lâu mới nghĩ ra, mặt trắng tiểu yêu biến thành mặt đỏ quan công.
"Đừng ép ta!" Khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, vẻ mặt tức giận. Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Vớ vẩn, khối băng đối diện kia cũng bị Ngạo Tình dạy dỗ thành một nam tử yêu nghiệt, Tiểu Thanh này sao lại có thể không thay đổi chứ.
Nói cười một phen, Ngạo Tình phân phó Băng Tâm đi làm việc, Băng Lam cũng có nhiệm vụ đặc biệt.
"Ai muốn làm Hộ Hoa Sứ Giả?" Ngạo Tình lưu manh nhìn bốn người Xuất Nguyệt trước mặt.
Bốn người vừa nghe, có chút bối rối.
"Vương phi, Xuất Nguyện nguyện cùng Băng Lam tiểu thư cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ." Lấy hết dũng khí nói ra, Xuất Nguyệt quả nhiên là Xuất Nguyệt.
Băng Lam vừa nghe vậy, gương mặt nhỏ thay đổi liên tục từ trắng xanh rồi hồng. Ngạo Tình phất tay nói: "Đi đi".
Cứ như vậy một đôi thích hợp đã xong.
"Vương phi, Truy Nguyệt muốn cùng làm nhiệm vụ với Tiểu Lạt Tiêu." miệng lưỡi người này nói lời kinh người.
"Tiểu thư, ta kháng nghị. Nếu muốn làm việc với người miệng lưỡi trơn chu này, Băng Tâm xin miễn." Băng Tâm hận không thể đâm mấy kiếm lên người Truy Nguyệt.
Bả vai Bích Nguyệt cùng Lãm Nguyệt run rẩy, vẻ mặt Truy Nguyệt bi thương, bả vai rũ xuống.
Xem ra nước chảy hữu tình hoa rơi vô ý.
"Lãm Nguyệt, ngươi đi." Ngạo Tình không thể làm gì khác đành phải đổi người, tránh cho hai người đến lúc đó hai bên đều tổn hại.
Khóe miệng Lãm Nguyệt giật giật, liếc mắt nhìn Truy Nguyệt, có thể cự tuyệt được không?
"Đúng rồi, hắn dễ sai bảo hơn." Băng Tâm rốt cuộc nhẹ nhõm.
Nha đầu này thật đúng là dám nói. Băng Tâm trực tiếp đưa một ánh mắt cho Lãm Nguyệt, làm Lãm Nguyệt sợ đành phải ảo não đuổi theo.
Phong Dạ Hàn ngơ ngác, nháy mắt hỏi tại sao lại an bài như vậy khiến Ngạo Tình dùng sức nhéo hắn thật đau. Nam nhân này thật làm cho người ta hoài nghi hắn không có chút tình thương nào, hạnh phúc cả đời thuộc hạ của mình mà lại không để ý.
"Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt." Ngạo Tình không thể làm gì khác đành nói uyển chuyển một chút, thấy kiến thức nửa vời của Phong Dạ Hàn, cũng lười để ý tới: "Hai ngươi cũng đừng đau lòng, tối nay có mỹ nhân để sửa chữa."
Bích Nguyệt vừa nghe, hai mắt sáng loáng lóe lên, Truy Nguyệt lại không có chút hứng thú nào.
Vào buổi tối, sáu bóng người chợt tiến đến phòng của Ngạo Tình.
"Nhã Trúc tham kiến tiểu thư."
"Nhã Lan tham kiến tiểu thư."
Nhã trúc là một tiểu cô nương trong sạch, phụ trách vận hành Bích Huyết cung, từ nhỏ thái độ đã nghiêm cẩn, nói cười không qua loa. Nhã Lan kiều mỵ lại ít xấu hổ, phụ trách buôn bán của Hầu phủ, lẫn vào thương trường, tự nhiên có một nụ cười mị hoặc mọi người.
Từ lúc mới vừa vào cửa, đôi mắt đào hoa của Bích Nguyệt chưa rời khỏi Nhã Trúc, Lãm Nguyệt cũng len lén liếc Nhã Lan mấy lần. Ngạo Tình vừa nhìn liền hiểu. Xem ra chỉ còn Truy Nguyệt không có tin tức gì rồi.
"Xin hỏi tả sứ, tả sứ hộ pháp, Bích Huyết cung vào chung kết, không biết trận này tiểu thư tự mình lên đài, hay thuộc hạ làm thay." Nhã Trúc thật là nghiêm túc đáng yêu, hoàn toàn không giống như vẻ nghiêm túc của một nữ hài mười tám tuổi.
Tả sứ hộ pháp? Bốn người Xuất Nguyệt cùng Băng Tâm Băng Lam đều ngẩn ra.
"Ngươi lên đi. Không nên miễn cưỡng!" Diệp Thanh nói, giọng nói hiếm khi như vậy.
"Vâng, Nhã Trúc tuân lệnh." Nàng chắp tay lui tới một bên.
"Tiểu thư, gần đây tiền tài của Khổng Tước Sơn Trang phần lớn dùng vào việc mua củi, lương thảo cùng lưu hoàng." Nhã Lan nói qua rồi từ trong ngực móc ra mấy trang giấy chuyển lên, "Đây là số lượng mua mấy tháng gần đây."
Ngạo Tình nhìn xong, liền đưa cho Phong Dạ Hàn. Phong Dạ Hàn nhìn một chút, không rõ chân tướng.
"Nếu như không đoán sai, đại lục sắp không còn ngày an bình." Ngón tay mảnh khảnh của Ngạo Tình liên tục gõ lên mặt bàn, như có điều suy nghĩ.
"Bó củi sử dụng để chế tạo binh khí; lương thảo cần khi nuôi quân; lưu hoàng là nguyên liệu để chế tạo thuốc nổ."
Mọi người trong phòng hít vào, sắc mặt lạnh lùng của Phong Dạ Hàn càng thêm thâm trầm.
"Lãm Nguyệt, trước khi kết thúc đại hội Anh hùng làm ám vệ cho Nhã Lam."
"Bích Nguyệt, trên đại hội Anh hùng, tính mạng của Nhã Trúc giao cho ngươi."
Lãm Nguyệt cùng Bích Nguyệt nghe, lập tức cúi người lĩnh mệnh.
"Khi tổ chức đại hội anh hùng, các ngươi đều phải mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, đó sẽ là trợ giúp tốt nhất với chủ tử của các ngươi." Ngạo Tình không quên phân phó nói.
Phong Dạ Hàn giật giật khóe miệng, vô ý thức kéo tay Ngạo Tình, mắt phượng chân thành hữu tình, mọi người thức thời tản ra bốn phía.
Cuộc so tài quả nhiên hấp dẫn nhiều người. Trên đài dưới đài tất cả đều là người, cơ hồ ngay cả chỗ ngồi cũng phải ngực dán vào lưng.
Không lâu lắm, một vị nam tử mặc trường bào màu trắng, nổi bật bất phàm, vừa nhìn chính là loại người cao ngạo tuyệt tình, dùng tư thế tuyệt đẹp từ trên trời đáp xuống, sau khi chạm đất lại là vẻ mặt tươi cười, ánh mắt tinh nhuệ liếc sơ ngàn vạn người dự thi cùng người xem dưới đài.
"Tại hạ là trang chủ Khổng Tước Sơn Trang Lạc Sơ Hàn"
Dưới đài Ngạo Tình vô tâm nghe những lời này, ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, len lén dùng một bộ nội công tâm pháp kì dị mà Lam Vân dạy, chỉ có thể chất kỳ lạ như của nàng mới có thể luyện thành, để do thám biết nội lực đối phương như thế nào. Buông ra ngũ quan, phát ra nội lực, do thám trình độ nội lực thâm hậu của các tuyển thủ cho trận chung kết dưới đài. Sau thời gian một ly trà, trong lòng có chút hốt hoảng, tất cả đều không phải loại vừa.
Bỗng chốc, một cỗ hơi thở bắn ngược trở lại. Hỏng bét! Nhanh chóng thu hồi.
Một vài người cũng giống nàng, có thể chất chí thuần chí nhu, cũng biết tâm pháp do thám nội công.
Quả nhiên Ngọa Hổ Tàng Long, xem ra một cuộc chiến tàn khốc sẽ bắt đầu.
Rốt cuộc nghe được trọng điểm.
"Danh sách tiến vào trận chung kết: thái tử Tây Hộc quốc Sở Mộc Hi, Ngũ Hoàng Tử Túc Nguyệt Quốc Phong Dạ Hàn, nhị hoàng tử Thuần Vu quốc Công Tôn Vũ Hiên, thái tử Cao Li quốc Thượng Quan Dực, đô đệ của Lam Cơ Tử Hàn Thiến, Hàn Lăng, Tần Mục Phỉ của Vô Ảnh môn, Thái tàn của U Minh cung, Nhã Trúc của Bích Huyết cung, Ngôn Tuyệt của Phong Hỏa Đường, Hòa Thạc của Ngọa Hổ đường. Khổng Tước Sơn Trang Lạc Sơ Hàn, Lạc Vũ Phi, Lạc Trí Viễn, Lăng Ngữ Thu, Lãnh Đan Đan, tổng cộng mười sáu người, hai người một tổ, vòng thứ nhất chọn ra tám người, rút thăm theo hình thức đối chiến, cứ thế mà suy ra, quy tắc tranh tài điểm đến là dừng, không thể gây nguy hiểm tới tính mạng, nếu tuyển thủ thất thủ lỗi thương thì phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, Sơn trang không phụ trách."