Đoàn người vừa tiến vào kinh thành, Tiêu Diệp cùng Đại Vương gia và binh lính hai hàng đã chờ sẵn từ trước. Tiêu Ân vừa thấy hắn nàng đã vội vã thúc ngựa lên trước sà vào lòng hắn nghẹn ngào khóc lớn.
- Phụ thân, nữ nhi không bảo vệ được vương gia. Ngài ấy…ngài ấy vì cứu bọn ta mà đã rơi xuống vực rồi. Người…người…Mau …mau cho người đi tìm Từ Khải Tuyên đi ạ.
Đám người trong đoàn của nàng không khỏi há hốc mồm Tiêu Ân vừa gọi thừa tướng đương triều là phụ thân. Không lẽ nàng là nhi tử mà thừa tướng gửi đi cách đây không lâu.Tiêu Diệp đột nhiên bị nàng ôm cũng hơi bất ngờ, hắn đưa tay lên xoa đầu nàng. Vai hắn vì bì Tiêu Ân khóc mà ướt đẫm một mảng.
- Tiêu Ân, ngoan mau cùng phụ thân vào cung. Hoàng thượng còn đang đợi các con.
Lúc này Tiêu Ân mới đứng dậy hắn mới để ý thấy bộ dạng tơi tả của nàng, bùn đất lấm lem cả người, trên y phục còn dính không ít máu.
- Tiêu Ân con không sao chứ?
- Con không sao người mau vào cung xin hoàng thượng xuất quân tìm Từ Khải Tuyên đi ạ.
- Được, được. Đi thôi
Tiêu Diệp quay lại đám binh sĩ lớn tiếng ra lệnh vào cung diện kiến. Đám người ở Ô Nhai trấn nhanh chóng theo sau.
Vào tới của lớn hoàng cung một trận ồn ào làm náo loạn cung điện. Từ Đức Uy uy nghiêm ngồi trên long ngai, khí thế đại điện trang nghiêm, khiến người khác dễ dàng bị áp bức bên dưới là triều thần văn võ hai bên. Tiêu Ân chỉ mới thấy cảnh thiết triều trong các bộ phim cổ trang giờ nàng mới được mắt thấy tai nghe. Chúng nhân vừa vào đã đồng loạt hô vạn tuế. Tiêu Ân còn đang đứng ngơ ngác giữa đại điện vì nàng vốn không được dạy lễ nghi và thêm phần là người hiện đại thời đại của quyền bình đẳng, không còn chế độ quân chủ chuyên chế hay là quân chủ lập hiến và các chế độ phân chia giai cấp quân - thần.
Tiêu Diệp vội nàng kéo nàng quỳ xuống hành lễ, Tiêu Ân một thân lấm lem bùn đất cũng làm theo lão phụ thân quỳ xuống cùng chúng nhân tung hô vạn tuế.
- Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
- Bình thân.
Từ Đức Uy từ trên long ngai nhìn xuống hắn vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Từ Khải Tuyên. Qua mấy lượt tìm kiếm không thấy người đâu hắn như hụt đi mấy nhịp. Giọng nói trầm ấm có vài phần uy nghiêm của bậc đế vương vang lên khắp đại điện.
- Tấn Vương gia đâu?
Tiêu Ân cũng vội vàng lên trước mà dập đầu xuống nền đại điện do không khống chế được lực đạo, trán nàng tiếp xúc với nền vang lên tiếng “binh” rõ to
- Bẩm hoàng thượng, Tấn Vương gia bị ám sát đã rơi xuống vực ở vách Thanh Sơn và Lạc Sơn. Xin người mau chóng phái binh tìm kiếm tung tích của Vương gia ạ.
- Cái gì? Tấn Vương rơi xuống vực.
Từ Đức Uy nhanh chóng đứng dậy. Hắn không tin vào tai mình là hắn đẩy nhi tử của mình tìm đường chết.
- Tiêu thừa tướng, ông mau đem người đi tìm Tấn Vương, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
- Vi thần tuân lệnh
Tiêu Diệp nhận lệnh lui ra ngoài. Từ Đức Uy lúc này mới nhìn thấy nữ tử vừa bẩm tấu với hắn là nữ tử y phục bỏi khoái lấm lem bùn đất ánh mắt đầy nghi hoặc hỏi Tiêu Ân
- Ngươi là ai?
- Bẩm hoàng thượng, tội thần là Tiêu Ân, nữ nhi của Tiêu thừa tướng hiện đang là bổ khoái của Lục Phiến Môn. Nhận lệnh cùng Tấn Vương đến Ô Nhai cứu viện.
- Ngươi mắc tội gì?
- Bẩm hoàng thượng, không bảo vệ được Tấn Vương, nhiều lần dĩ hạ phạm thượng Tấn Vương gia còn có… Nhiều lần làm vương gia vì tội thần mà bị thương.
- Ồ, dĩ hạ phạm thượng? Thế Tấn Vương đã trách phạt ra sao?
- Khởi bẩm hoàng thượng, Tấn Vương chưa trách phạt.
- Được, vậy các ngươi đến Ô Nhai đã điều tra được gì rồi?
- Khởi bẩm hoàng thượng, cáo trạng về huyện lệnh Thanh Lương là sai sự thật. Thứ Sử đại nhân Tùy Hưng lợi dụng chức quyền tham ô của công, mỗi năm mượn danh hoàng thất tuyển phi sẽ mở cuộc thi tài nữ ở huyện Ô Nhai, bắt giữ tướng trấn thành Lý tướng quân Lý Dũng, cấu kết với sơn tặc làm loạn huyện Ô Nhai. Thay quân trấn giữ thành thành sơn tặc, còn có…
Từ Đức Uy nghe đến đấy mặt càng biến sắc, hắn nhìn sang đám quân thần bên dưới khiến đại điện ngày càng áp lực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!