“Thật sao?”, hai mắt Thích Cẩm Dương sáng rực, mặc dù đang hỏi Cơ Vấn Thiên nhưng đôi mắt tinh nghịch của cậu rõ ràng là nhìn Thích Vy để xin ý kiến.
Thích Vy: “Chỉ cần an toàn thì tùy con vào cung chơi hay đi đâu cũng được”.
“Tốt quá! Ha ha”, Thích Cẩm Dương mừng đến nỗi cười phá lên: “Mẫu thân, người nói xem lần sau con dạy cho mọi người hát “Tinh phẩm nhân gian, cháy lên!” được không? Ngại ngùng gì chứ, nhảy đi nào! Khóc gì mà khóc, nào cùng nhảy! Ngủ gì mà ngủ, nào cùng nhảy! Ariri, Ariri, tài xế già, dẫn ta đi…”
“Được rồi, mau im miệng!”, Thích Vy vội bịt miệng cậu lại để không bị lộ tẩy, nàng còn véo má cậu tức giận nói: “Ranh con, nghịch thế vui lắm à? Về phòng chọn một bài phù hợp cho trẻ em để hát, nếu không thì ta không cho con vào cung”.
Thích Cẩm Dương để ý đến ánh mắt cảnh cáo của nàng, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi ạ, vậy con sẽ nghĩ thêm mấy thứ thú vị khác… ừm, giày trượt đâu? Roẹt roẹt, là bước đi ma quỷ…”
Sợ Thích Vy lại mắng mình, Thích Cẩm Dương vừa lẩm bẩm trong miệng vừa nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cơ Vấn Thiên nghiêng đầu nhìn nàng: “Tài xế già dẫn ta đi là có ý gì? Roẹt roẹt?”
“Khụ khụ!”, Thích Vy ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Được rồi, không nói mấy thứ vô bổ này nữa, nghiêm túc chút đi”.
Nàng vỗ vào khoảng trống bên cạnh mình: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện”.
Cơ Vấn Thiên ngoan ngoãn ngồi xuống, trước tiên rót cho mình tách trà, uống hai ngụm rồi hỏi: “Muốn nói chuyện gì?”
Thích Vy không định vòng vo với hắn, đi thẳng vào vấn đề: “Có phải ngươi nghĩ ta là người của Thái hậu không?”
Cơ Vấn Thiên nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải à? Người ở cả kinh thành đều biết người ban hôn cho ta lúc trước là Thái hậu”.
“Chỉ vì như thế sao?”, ánh mắt Thích Vy nhìn hắn như nhìn một tên thiểu năng, nàng đập tay lên cái bàn nhỏ trên giường La Hán, bất mãn xắn tay áo nói: “Ta không thể tùy tiện gánh cái tội danh này được, hôm nay ta phải nói rõ ràng với ngươi”.
“Phải, năm đó chính Thái hậu là người đã ban hôn nhưng cho dù ta không muốn, có thể phản kháng được sao? Cùng lắm chỉ có thể nói là ta bị động, bị những người có quyền thế như các ngươi dắt mũi, mà ngay cả hôn nhân của mình cũng không thể tự quyết định, ngươi nghĩ ta muốn gả cho ngươi lắm à? Ta cũng tuyệt vọng lắm đấy, có được không?”
Cơ Vấn Thiên im lặng nhìn nàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!