“Trầm đại nhân có ý kiến khác sao?”, thần sắc Cơ Vấn Thiên khó lường nhìn về phía nam nhân trung niên đột nhiên đứng ra.
Thích Vy nhìn sang, ừm, ta không quen.
Chỉ có điều, Trầm đại nhân?
Trầm Sĩ Kỳ, Trầm Vân Phỉ… vị này chính là phò mã của đại trưởng công chúa, Đại Lý tự khanh, Trâm Triệu Phong?
Xét về ngoại hình, ông ta không quá nổi bật, nhưng khí chất của ông ta khiến cho người ta có cảm giác chính trực uy nghiêm, chỉ có điều náo loạn một hồi lâu cũng không thấy ông ta ra ngoài, bây giờ ông ta lại ra ngoài làm gì?
Trầm Triệu Phong yên lặng liếc nhìn con gái của mình, trên mặt nhìn không ra tức giận, chỉ hơi cau mày nghiêm túc nói: “Hôm nay chính là tiệc sinh nhật Dục vương, chuyện như vậy xảy ra dĩ nhiên vô cùng không ổn, nếu lại bày ra chuyện điều tra thì chẳng phải hoàn toàn phá hỏng hứng thú của Vương Gia sao? Hơn nữa, Vân Phỉ xảy ra chuyện như vậy, tâm tình nữ nhi khó tránh khỏi không bình tĩnh, kính xin Vương Gia có thể cho nó một chút thời gian bình phục”.
Thời gian mà ông ta nói tất nhiên không phải là một khắc hay nửa khắc, ý tứ của Trầm Triệu Phong rõ ràng chính là muốn chuyện hôm nay dừng lại ở đây.
Tiến thêm một bước, nếu như có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thì càng tốt, loại chuyện xấu này thì bất luận là ai cũng đều không muốn làm lớn chuyện.
Nhiều người trong đám đông có thể hiểu được tâm trạng của Trầm Triệu Phong, còn yên lặng gật đầu.
“Không được!”, Thích Vy chém đinh chặt sắt nói: “Trầm đại nhân thương tiếc con gái bản vương phi có thể hiểu được, nhưng nếu sự tình đã xảy ra thì phải mau chóng điều tra, lỡ như để ngày mai có người chột dạ, đem chứng cớ xóa bỏ thì có phải cuối cùng Dục Vương phủ chúng ta sẽ phải nhận lỗi và chịu trách nhiệm về chuyện này không? Chi bằng thừa dịp kẻ đó không kịp lau sạch đuôi thì mau chóng bắt người ra”.
Trầm Triệu Phong: “Nhưng mà…”
Thích Vy: “Chắc là Trầm đại nhân cũng muốn ngay lập tức đòi lại công đạo cho Trầm cô nương chứ? Đường đường là con gái của đại trưởng công chúa mà phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, làm sao ông có thể dễ dàng buông tha kẻ chủ mưu được?”
Nếu như ông ta thật sự muốn bỏ qua thì điều đó chỉ chứng tỏ rằng Trầm Vân Phỉ không hề có địa vị trong lòng người cha như ông ta, cho nên ông ta mới không quan tâm đến việc sự trong trắng của con gái mình bị hoen ố.
Trầm Triệu Phong có thể thừa nhận loại chuyện này không? Tất nhiên là không!
Không phải ông ta không muốn đòi công bằng cho Trầm Vân Phỉ, sau khi quan sát thì trong đầu ông ta đã có ý muốn dẹp yên mọi chuyện trước, nhưng thấy Dục Vương Phi cứng rắn như vậy, mà Dục Vương rõ ràng đang mặc kệ thái độ của nàng, cho nên ông ta liền biết ý đồ này không thế thực hiện được nữa.