Tạ An Như sợ nữ nhi sẽ bị khép vào trọng tội liền vội vã đứng ra cầu xin giúp nàng ta: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Nhã Nhi từ nhỏ đã có tri thức hiểu lễ nghĩa, không thế cô’ ý đẩy người khác được, chắc chắn chỉ là trùng hợp, nể mặt Dục vương phi và Tuyết tài nhân vẫn bình an, vẫn mong người tha thứ cho nàng lần này, Nhã Nhi, còn không mau xin lỗi Tuyết tài nhân và Dục vương phi đi!”
Dứt lời còn nháy mắt ra hiệu với Thích Vy, dường như đang hy vọng nàng có thế thuận theo lời mình nói chuyện to hóa nhỏ, giúp Thích cẩm Nhã giải quyết rắc rối.
Thích Vy:quỷ mới để ý tới bà.
Tuy rằng trong lòng Thích cẩm Nhã vô cùng căm ghét Khương ứng Tuyết cùng Thích Vy nhưng lúc này để không làm liên lụy tới chính bản thân mình chỉ có thế cúi đầu xin lỗi.
Nhưng đáng tiếc lời còn chưa kịp thốt ra thì Cơ Tiểu Dương vốn đã dồn nén từ lâu cũng không nhịn được nữa mà giận đùng đùng nhảy ra ngoài, lớn tiếng nói: “Không cố ý cái gì, ta thấy nàng ta chính là cố ý! Người phụ nữ xấu xa dám ức hiếp mầu phi của ta! Ngươi không phải là ghi hận mẫu phi ta lấy đi của hồi môn của bà ngoại rồi nhân cơ hội trả thù sao? Chúng vốn dĩ là thứ ngươi không thể tùy tiện sử dụng, mẫu phi người còn chưa so đo chuyện ngươi tự tiện lấy dùng lung tung rồi làm hỏng đồ trang sức trước khi mất của bà ngoại đâu, sao người phụ nữ này lại tệ hại như vậy cơ chứ!”
Cơ Vấn Thiên:”..;
Thích Vy: nhi tử nói hay lắm!
Trong kinh không ai biết trước đó Thích Vy đã lấy đi của hồi môn của Tạ An Nguyệt, cho dù có người chú ý tới vương phủ từng chuyến đi một lô đồ từ Thích gia cũng sẽ mặc định hiểu rằng, bôi vì Thích gia thấy Dục vương phi được sủng ai liền bổ sung một phần hồi môn hoặc để lấy lòng.
Lúc này tiểu thế tử Dục vương phủ ăn chưa lo no chưa tới vì sốt ruột cho mẫu phi mà đứng ra khiến trái tim hóng chuyện của những người đang có mặt lập tức rục rịch trỗi dậy.
Lúc đầu một số người còn tưởng rằng bà ngoại trong miệng cậu là chỉ Tạ An Như, nhưng hai từ ‘qua đời’ vừa vang, nhiều người mới vỡ lẽ, thì ra là đang nói về thê tử đầu tiên của Thích thượng thư, đại tiểu thư Tạ gia!
Đại tiếu thư Tạ gia là mẫu thân ruột của Dục vương phi, nếu vậy thì hồi môn của đối phương do nữ nhi ruột thịt thừa kế là hoàn toàn bình thường, nhưng Thích cấm Nhã lại muốn thò tay… điều này thực sự người người chỉ trích.
Thích thượng thư không nuôi nổi nữ nhi hay sao mà đế cho nữ nhi của kế thất (vợ kế) lấy đi của hồi môn của thê tử đã mất? Mà Tạ An Như, người có thể dạy dỗ ra một nữ nhi không có tài đức gì như vậy có thể tốt đẹp được sao?
Trong thoáng chốc các nữ quyến quý tộc có mặt nhìn cặp mẫu nữ này bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, như vậy còn dám nói là có tri thức hiểu lễ nghĩa? Đúng là nhục mạ mấy từ trang nhã này mà.
Một sự thật vô tình được khơi ra ngoài ánh sáng như vậy khiến đám người còn đang tin tướng Thích cấm Nhã chỉ là vô ý liền có chút kém thuyết phục.
Thích Cẩm Nhã cũng phát giác ra ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình lộ ra khác thường, trong lòng vừa căm hận vừa hoảng loạn, vội lên tiếng: “Ta thực sự không phải cố ý, Dục vương phi, ngươi mau giải thích giúp ta đi, ta lúc đó thực sự chỉ trong lúc hoảng hốt vô ý đụng vào ngươi, ta thực sự không biết ngươi sẽ ngã theo!”