“Làm thịt con dê béo? Sinh ra từ một gốc, sao nỡ giết hại nhau hả con trai?”, Thích Vy trêu con một câu, vừa ngồi dậy thay đồ vừa hỏi cậu bé: “Cụ thể là sao, nói mẫu thân nghe xem”.
Thích Cẩm Dương xoa tay, gương mặt để lộ biểu cảm không hợp với tuổi của mình, hai mắt sáng ngời: “Gần đây trong thành có một tên phú hào từ bên ngoài đến, hắn rất hào phóng, đại phu xem bệnh tại nhà của mấy dược đường đều được gọi đến để khám bệnh. Nếu không trị khỏi bệnh hoàn toàn thì mỗi người nhận được một trăm lượng bạc xem như thù lao, nếu chúng ta giải quyết được vấn đề trên người đối phương thì con số này còn tăng lên gấp mười lần. Số bạc này còn dễ kiếm hơn việc mẫu thân khám vài ba bệnh vặt cho mấy ông phú hộ thường ngày mà”.
“Nghe có vẻ không tệ, con có biết đối phương bị sao không?”, Thích Vy đã nhanh chóng thay một bộ váy trắng và áo blouse nàng mặc khi khám bệnh cho người khác, thuận miệng hỏi.
Chiếc áo blouse trên người là do nàng đặc biệt nhờ phụ nữ trong thôn trang may, để tránh người xưa cho rằng mặc đồ trắng đi khám bệnh sẽ xui xẻo hệt như đồ tang. Cho dù là trên váy trắng hay áo blouse thì đều có thêu hình hoa thược dược, hoa linh lan màu trắng. Để bộ quần áo không quá đơn điệu, thắt lưng cũng có màu vàng nhạt, hoa văn tinh xảo càng giúp người trông có sức sống hơn.
Tổng thể trông khá có cái gọi là tiên khí, khá làm người tin phục.
Cộng thêm chiếc mặt nạ trắng được đặt làm riêng, có hoa văn đặc biệt ở khóe mắt và giữa trán, đây là dụng cụ cần thiết để hù người.
Soi tấm gương đồng cao trong phòng, Thích Vy hài lòng gật đầu, hoàn hảo.
Thích Tiểu Dương lắc đầu, lộ ra biểu cảm đáng tiếc: “Phỏng chừng số bạc này là để bịt miệng người khác, con đi nghe ngóng một vòng mà cũng không biết đối phương mắc bệnh gì. Chậc chậc, giấu bệnh sợ thầy, giấu giếm kỹ như thế, chút bệnh vặt này chắc chắn không làm khó được mẫu thân đâu. Đối phương vừa ngốc vừa có tiền, không lấy giá cao thì có lỗi với bản thân quá đấy”.
Thích Vy không quá đồng tình với suy đoán của Thích Tiểu Dương, nếu là bệnh vặt thông thường thật thì có thể làm khó được mọi người.
Nhưng… có hời mà không chiếm là đồ ngốc nha! Trong tay có tiền, lòng không lo lắng, có thể kiếm được bao nhiêu thì cứ kiếm, ai mà biết họ có thể sống trong biệt viện này bao lâu.
Nàng xách hộp thuốc chứa châm bạc và thuốc thường dùng lên, sau đó búng ngón tay với Thích Tiểu Dương: “Đi thôi! Kiếm sống nào”.
Trong một tiểu viện cách biệt viện mấy con phố.
Trong tối và ngoài sáng có hàng chục hộ vệ canh giữ nghiêm mật toàn bộ ngôi nhà. Một người đàn ông vóc dáng rắn chắc đang ngồi đoan chính trên chiếc ghế mây trong sân, mặt để râu, sắc mặt tiều tụy, thần thái uể oải trông giống một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng các thuộc hạ thân thiết với hắn đều biết thật ra người này còn rất trẻ.
“Vẫn chưa đến sao?”, người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi chợt lên tiếng, thuộc hạ đứng phía sau – Hình Tranh lập tức tỉnh táo, vội đáp: “Chắc là sắp đến rồi”.
Người đàn ông hỏi: “Y thuật của người đó có tốt không?”