“Nghe giọng của ông chủ Sài dường như là người Tây Nam?”, Cơ Vấn Thiên không để Sài Hổ có cơ hội thăm dò thêm tin tức, hắn tự cho là ung dung thản nhiên biểu thị công khai chủ quyền sau đó đoạt luôn quyền lên tiếng.
Sài Hổ cũng không để tâm, nếu là phu quân của Thánh Thủ Tiên thì đương nhiên cũng là đối tượng mà hẳn ta phải đối xử khách sáo, bèn gật đầu cười nói: “Đúng vậy, ta đúng là người Tây Nam, giọng của ta hẳn là rất dễ nghe ra xuất thân, vậy mà có không ít người vừa gặp ta lần đầu đều cho răng ta là người phương Bắc”.
Cơ Vấn Thiên lại hỏi tiếp: “Không biết lúc trước ông chủ Sài có quen biết với thê tử của ta thế nào?”
Lần đầu tiên dùng từ “thê tử” để xưng hô Thích Vy, Cơ Vấn Thiên cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhưng khi thật sự thốt ra khỏi miệng, cẩn thận ngẫm lại, hắn lại thấy cách gọi này không tệ.
Thích Vy đang kê đơn thuốc điều trị tiếp theo cho Thẩm thị, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn hẳn một cái nhưng không lên tiếng.
Đại khái là Sài Hổ cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm nên từ tốn nói rõ mọi việc, hơn nữa, khi nói đến duyên cớ, trong lòng hắn ta vẫn có một chút sợ hãi cùng thán phục.
Sài Hổ là một thương nhân, vì phải nhập hàng nên hẳn ta thường xuyên di chuyển khắp nơi. Lại nói, hắn ta không muốn xa cách thê tử nên thỉnh thoảng, nếu có những chuyến đi không quá mệt mỏi và nguy hiểm thì hẳn ta sẽ đưa Thẩm thị theo cùng. Thu mua hàng xong, khoảng thời gian trống hắn ta và Thẩm thị còn có thể cùng nhau du ngoạn giải sầu một phen.
Hơn một năm trước, hai người đi đến một tòa thành nhỏ ở phương Bắc, nhà bọn họ ở Tây Nam, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên đến phương Bắc, vậy mà hết lần này đến lần khác, không biết đã có chuyện gì xảy ra mà vừa đến nơi là Thẩm thị bắt đầu thượng thổ hạ tả, trên mặt và khắp người liên tục nổi chấm đỏ, mãi vẫn không hết, còn gây cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Thẩm thị không nhịn nỗi cảm giác ngứa ngáy vô cùng khó chịu kia, thế là nàng ta cứ dùng tay gãi, suýt nữa là gãi rách cả da.
Sài Hổ vô cùng lo lắng, hẳn ta tìm không ít thầy thuốc đến thăm khám, tuy nhiên bệnh tình vẫn không mấy tiến triển, hầu hết bọn họ đều nói nguyên nhân bệnh của Thẩm thị là do không hợp với khí hậu, rất nhiều người đi xa quê, đến một nơi mới, do khí hậu thay đổi quá lớn cũng sẽ xuất hiện bệnh trạng giống như vậy, nhưng sẽ không quá nghiêm trọng. Thượng thổ hạ tả hai ngày là thuyên giảm, số ít nổi mẩn ngứa thì chỉ cần uống thuốc là khỏe lại.
Tình huống của Thẩm thị là trường hợp cực kỳ hiếm thấy, nếu làm không tốt, chứng nổi... mẩn ngứa kia sẽ để lại trên người nàng ta rất nhiều vết sẹo vĩnh viễn không xóa được.
“Vừa biết được bệnh tình của mình, thê tử của ta suýt nữa thì sụp đổ, thậm chí nàng từng nảy sinh ý nghĩ nông cạn, ta phải khuyên can mãi mới thôi. Dù là như thế, nàng vẫn buồn bực không vui suốt một khoảng thời gian dài. Vì để chữa bệnh cho thê tử, ta cũng tạm thời gác việc kinh thương lại, chạy khắp nơi tìm thầy hỏi bệnh”.
“Gặp Tiên Y chỉ là trùng hợp, không dối gạt ngài, lúc ấy ta chỉ ôm thái độ thử xem sao, trên thực tế cũng không đặt hi vọng quá lớn, nào ngờ Tiên Y lại cho phu thê chúng ta một niềm vui to lớn”.
Nghe Sài Hổ nhắc lại chặng đường mà bọn họ đã trải qua một năm trước, Thẩm thị cũng kích động, vội gật đầu hùa theo, giờ nhớ lại, nàng ta vẫn còn rưng rưng nước mắt.