Chương 982
Lãnh Băng Cơ cũng muốn đi theo: “Dẫn ta đi cùng với.”
“Ta chỉ là đi nhìn nó một chút rồi sẽ quay lại ngay”
“Nhưng trong viện đó có hai con chó rất dữ, nếu chúng sủa lên sẽ kinh động đến tất cả mọi người trong phủ. Chàng đưa ta đi cùng đi, ta có thể sử dụng thuốc mê khiến chúng ngủ.”
Mộ Dung Phong suy nghĩ một chút, thấy nàng nói cũng có lý, đành đồng ý đưa nàng đi cùng. Hai người thừa dịp đêm tối nhảy lên mái nhà, tránh khỏi những đoàn tuần tra, rất nhanh chóng đã đến được chỗ có cái sân bỏ hoang.
Từ phía xa, hai người đã phát hiện ra có ánh sáng đèn lồng lấp ló trong cái sân kiat Hai người có chút ngạc nhiên nhìn nhau, không ngờ ban đêm lại có người tới nơi này, hơn nữa hai con chó canh giữ ở đó cũng vô cùng yên tĩnh không hề sủa loạn lên. Vậy chứng tỏ là người này phải rất thường xuyên đến đây, hai con chó thấy người quen cho nên mới không sửa.
Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ muốn đến gần hơn để xem xét tình huống bên trong nhưng lại không dám đến gần quá mức, nơi này có chút kì quái cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất. Hơn nữa loài chó thường có thính giác, khứu giác rất tốt, cho nên nếu hai người tới quá gần thì nguy cơ bị phát hiện là rất cao.
Sau một hồi suy xét lợi hại, hai người đành nằm sấp ở trên mái của một tiểu viện gần đó. Lãnh Băng Cơ lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra lập tức liền có mấy con trùng nhỏ nhao nhao nhảy vào trong cái sân kia.
Lãnh Băng Cơ hạ thấp giọng nói: “Loài trùng này rất thích cắn mấy con thú, chất độc của nó rất mạnh cho nên sẽ nhanh chóng tràn vào dây thần kinh khiến con thú bị cắn mê man rồi bất tỉnh. Tạm thời chúng ta chỉ có thể dùng cái này để đối phó với hai con chó trong sân”
Hai người không nói gì nữa, yên lặng lắng nghe xem trong sân có tiếng động gì không, rất nhanh liên nghe thấy hai tiếng ầm†, rồi lại yên tĩnh không có động tĩnh gì nữa.
Ánh đèn lồng kia cũng đã biến mất, không biết là do bị gió thổi tắt, hay là do người bên trong dập tắt.
Hai người từ trên mái nhà đi xuống, rón rén lại gần hơn, Lãnh Băng Cơ trong tay cầm kim bạc cẩn thận dò xét. Sau khi nàng xác nhận được hai con chó canh kia đã bất tỉnh, hai người mới yên tâm lớn mật trèo tường mà vào.
Trong viện tối đen, mỗi lần bước chân thường rất dễ dâm phải cành khô tạo ra tiếng động. Vậy nên Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ không dám nóng vội mà phải cẩn thận di chuyển, cố gắng không gây tiếng động quá to khiến người trong sân chú ý.