Chương 976
“Ta thấy trường hợp này rất có khả năng!” Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn nha hoàn đang canh giữ ở cửa, nhẹ giọng nói: “Chàng nghĩ thử xem, nhiều bạc như vậy mà sau khi ra khỏi thành Lạc Dương liền biến mất, một chút manh mối chúng ta cũng hoàn toàn không tìm được. Nhưng nếu là Phó nguyên soái, vậy thì ông ta hoàn toàn có năng lực giấu số bạc kia”
Kỳ thật căn bản không cần Lãnh Băng Cơ nhắc nhở, Mộ Dung Phong lúc trước khi nghe nói việc Phó nguyên soái có thể mang theo hàng riêng vận chuyển qua cửa kiểm tra dễ dàng, thì đã có hoài nghỉ rồi.
Nếu như việc này có bàn tay của Phó nguyên soái nhúng vào chuyện này, thì sẽ bạc đó có thể dọc theo đường lớn mà đi cũng không có ai dám tiến lên kiểm tra hay thẩm vấn. Cho nên số bạc này mới có thể một đường thông suốt không bị cản trở nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ.
Nhưng suy cho cùng hoài nghỉ thì vẫn chỉ là hoài nghi, hắn căn bản không có bất kỳ chứng bằng chứng nào để xác thực việc này. Cho nên Mộ Dung Phong mới đề ra chủ ý đến thăm phủ nguyên soái, hắn muốn âm thầm thăm dò một chút xem có thể tìm được gì không.
“Nói như vậy, phủ nguyên soái này quá nguy hiểm, nàng càng không thể ở lại chỗ này”“
Lãnh Băng Cơ lắc đầu, kiên định chém đỉnh chặt sắt nói: “Không, khi ta mạo hiểm đến đây thì chỉ sợ đã đánh rắn động cỏ rồi. Cho nên hiện giờ ta nhất định phải lưu lại, như thế mới có thể ổn định được Phó nguyên soái này. Hơn nữa ta ở lại phủ nguyên soái, cũng thuận tiện điều tra. Giờ chỉ hy vọng những suy đoán của ta là do lo lắng quá nhiều, nếu không chàng và †a coi như là rơi vào đầm rồng hang hổ rồi. Không những vậy Phó nguyên soái trong tay nắm trọng binh, số lượng binh lính này còn không biết có chịu nghe theo sự điều hành của chúng †a không nữa”
Mộ Dung Phong còn đang định mở miệng nói thêm gì đó thì chợt nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân, là Phó nguyên soái trở về.
Không còn cách nào khác Mộ Dung Phong chỉ có thể bất đắc dĩ một lần nhảy lên nấp ở trên nóc nhà.
Cánh cửa mở ra, Phó nguyên soái đứng ngoài cửa: “Vương phi nương nương đang nói chuyện với ai vậy?”
Không hổ là võ tướng, thính giác quả nhiên không phải †ầm thường.
Lãnh Băng Cơ nghe ông ta hỏi không hề sợ hãi, nàng vẫn bình tĩnh ngắm nghía bức tranh sơn thủy ở giữa phòng bình phẩm: “Bức tranh này ý cảnh ngược lại sâu xa, nhưng mấy chữ này ta phí sức hồi lâu suy nghĩ vẫn không thể nào đoán ra được hàm ý của câu thơ là gì?”
Phó nguyên soái “ha ha” cười: ‘Hạ quan là một người thô lỗ, mấy chữ trong bức họa này thuần túy mà phong nhã, đừng nói Vương phi nương nương ngài, đến ngay cả hạ quan là người treo bức họa trong phòng cũng còn không thể hiểu được toàn bộ.”
Phó nguyên soái đi ra ngoài một vòng trở về, ngược lại trở nên bình tĩnh hơn nhiều, ứng phó như trôi chảy không sai điểm nào.
“Ai nha, không ngờ Phó nguyên soái lại cùng ta có suy nghĩ giống nhau như vậy. Đối với mấy cái văn nhân mặc khách nói chuyện đều mang theo ẩn ý như vậy ta cũng phiền chán”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!