Chương 275: Miệng thối của đạo sĩ Thiên Nhất
Lãnh Băng Cơ nhận ra, hai người này chính là hai vị tiểu thư lần trước tới phủ Phong Vương cùng Như Ý, cũng không biết là phủ nhà ai, mặt liền trầm như nước, mím môi lại, lạnh lùng nhìn hai người họ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, tiến lên phía trước thỉnh an Lãnh Băng Cơ, có hơi chột dạ.
“Vả miệng” Lãnh Băng Cơ lạnh nhạt nói: “Các người tự mình đánh, hay là bổn vương phi gọi mấy tên nô tài tới?” Hai người cả kinh, thấy Lãnh Băng Cơ thật sự tức giận, trong nháy mắt liền lúng túng, “Cộp cộp” quỳ xuống đất: “Vương phi nương nương tha mạng. Chúng ta cũng chỉ là bất bình thay người, người không biết chứ, công chúa Như Ý ở sau lưng người luôn bêu xấu người, còn có Hề cô nương..”
“Câm mồm!” Lãnh Băng Cơ lạnh lùng cắt ngang lời hai người họ: “Mối quan hệ giữa chị dâu em chồng hai người chúng ta là thứ các người có thể gây xích mích sao? Dám ở sau lưng công chúa khua môi múa mép, ta xem các ngươi là không cần lưỡi nữa rồi nhỉ” Hai người rất thức thời, vung tay lên, cho bản thân hai cái tát “chát chát”: “Chúng ta không dám nữa đâu ạ” Lãnh Băng Cơ hừ lạnh một tiếng: “Nếu có lần sau, bổn vương phi tuyệt đối không nương tay. Cút!” Hai người đứng dậy, vội vàng chạy đi.
Lãnh Băng Cơ còn chưa nguôi giận nói: “Uy phong thường ngày liều lĩnh với ta đâu rồi? Bị người khác nói xấu sau lưng, đến mặt cũng không dám lộ” Như Ý biết Lãnh Băng Cơ là đang nói mình, đi ra từ sau cột hành lang: “Ta có ngày hôm nay bất hạnh, bị người khác xem như trò cười, còn không phải nhờ ngươi ban cho? Cho nên, đừng cho rằng ngươi thay ta ra mặt, thì ta sẽ cảm kích ngươi!” Lãnh Băng Cơ nghiêm mặt nhìn nàng ta: “Sự bất hạnh mà ngươi nói, vốn dĩ đều do chính ngươi tạo thành thôi. Ngươi chọn hôn phu, chỉ biết chọn theo ý muốn và tiêu chuẩn của mình, lại bỏ qua một việc quan trọng nhất chính là hai bên đều phải có tình cảm”
“Cho nên, tam công tử nhà họ Kim cho dù không muốn, cũng không thể không lấy ngươi, vậy mới tạo thành cục diện cả hai ngươi đều đau khổ”
“Đạo lý giống nhau, ca ca ta bệnh bình chưa khỏi, lại một lòng mong muốn làm quan, ra sức vì nước. Giả dụ như không thể không trở thành phò mã, như vậy sẽ chôn vùi tiền đồ mà huynh ấy theo đuổi. Trong lòng oán hận, tích tụ lâu ngày, cả hai nhìn nhau sẽ sinh ra sự ghét bỏ, cuối cùng không phải sẽ có kết cục giống như ngươi sao?”
“Ngươi hận ta, oán trách ta, không có lý. Sau lưng còn chửi bới ta với Sở Nhược Hà, trút giận lên người nhà của ta, vì sao còn có thể lý ngay tình gian như này? Coi cái danh Phong vương phi của ta là hữu danh vô thực sao? Nếu ta muốn tính toán với ngươi, hôm nay đã gây tới mức gà bay chó sủa rồi, vẫn không phải là để người thân bên cạnh làm khó?” Hôm nay Như Ý quấy nhiễu như bình thường, liền coi như biết mình đuối lý, nhưng đã lên ngựa thì khó xuống. Nếu nhận sai thì coi như mình thua rồi.
Bởi vì không phục mà hừ một tiếng: “Hôm nay ngươi cũng là bỏ đá xuống giếng, xem ta là trò cười sao?”
“Nếu ngươi đã cảm thấy cuộc hôn nhận của mình là một trò cười, vì sao không nghĩ cách thay đổi?” Như Ý dường như cắn răng nghiến lợi trừng nàng: “Thay đổi? Thay đổi thế nào? Xin phụ hoàng hòa ly sao? Ta không có mặt dày như ngươi! Sẽ bị người đâm vào điểm yếu!”
“Cho dù có lựa chọn thế nào, đều bị người khác cười, vì sao không thể để bản thân sống vui vẻ một chút?” Như Ý lặng người đi, thế mà lại không phản bác được lời nào.
Lãnh Băng Cơ cũng không muốn nói nhiều, có một số người rất thức thời, cho cái thang liền xuống. Nhưng có những người, rất là khó chơi. Coi binh khí thành tơ lụa, không hợp với tất cả mọi người.
Nàng không để ý Như Ý nữa, tự mình đi vào trong yến tiệc.
Tuy nói tiệc đầy tháng đều được tối giản tất cả, nhưng trong phủ Duệ Vương này lại rộn ràng, cũng rất náo nhiệt.
Khách khứa ngồi đầy cả mười mấy bàn. Khách nam khách nữ cách nhau một Nguyệt môn.
Lúc sắp bắt đầu bữa tiệc, Duệ Vương hào hứng chạy tới bàn tiệc của khách nữ, nói với Duệ vương phi: “Đạo sĩ Thiên Nhất của Kim Thiên Lam thế mà lại về kinh thành rồi, đang ở phía trước bữa tiệc, ta sẽ ôm con qua đó, xin đạo sĩ Thiên Nhất xem tướng với bát tự nhé.” Duệ Vương phi vậy mà lại không đồng ý: “Con còn ốm yếu, chưa được ổn, tính mạng này sao có thể tùy tiện xem được, càng xem càng khác, sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh và bát tự của con”
“Đứa nhỏ này thường khóc nháo trong đêm, có cụ già nói là phạm sát, tốt nhất vẫn nên tính một quẻ, lấy một cái tên mụ để hóa giải. Hơn nữa, đạo sĩ Thiên Nhất luôn thẳng tính, hiếm dịp ở kinh thành, nếu có cơ hội gặp gỡ, vậy cứ để ông ta xem một cái có làm sao?” Mấy người ở bên cạnh nghe thấy đạo sĩ Thiên Nhất tới, cũng vội khuyến khích: “Đạo sĩ Thiên Nhất pháp thuật cao cường, biết bốc quẻ xem bói, có được lời vàng ngọc của ông ta, đặt tên cho tiểu quận chúa, đây chính là duyên phận khó có được đấy”
“Phải đấy, nhà người khác cho dù tiêu bao nhiêu tiền của, cũng chưa chắc có thể mua được một chữ của đạo sĩ Thiên Nhất, nghe nói ông ấy có thể thay đổi số mệnh, đến cả hoàng thượng cũng tâm phục khẩu phục” Những lời này một chút cũng không khoa trương, Lãnh Băng Cơ cũng từng nghe những người này nói, khoảng năm trăm, thẳng tính dứt khoát, được hoàng thượng tôn sùng là thượng tân, chỉ có điều ông ta thích du ngoạn bốn bề, cực kì ít ở lại thượng kinh, hơn nữa tính tình chính trực, nói năng không biết nặng nhẹ, cũng dễ đắc tội người ta.
Mọi người đều sôi nổi khuyên bảo, Duệ vương phi thấp giọng nói: “Thiếp không phải không muốn tính, mà là đạo sĩ Thiên Nhất miệng thối, lời may mắn gì còn chưa nói, nhỡ tính không tốt, chẳng phải sẽ để lại khúc mắc trong lòng? Chẳng lẽ chàng đã quên chuyện ông ta coi bát tự cho Tam Tẩu?”
Tam tẩu này chính là chỉ Lãnh Băng Cơ, cho nên, Lãnh Băng Cơ đang tham gia bữa tiệc liền lập tức dựng thẳng lỗ tai lên. Âm thầm nghĩ xem ông lão này từng ở sau lưng mình nói lời linh tinh gì khiến mọi người thấy khó nghe?
Có số mệnh tốt có thể gả vào hoàng gia làm con dâu, bát tự này có thể kém thế nào chứ?
Duệ Vương ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên không muốn nhắc tới chuyện đó: “Cho dù là không tốt, nhưng cũng không tới nỗi xui xẻo đâu chứ?”
Duệ Vương phi không nói lại hắn ta, trong lòng cũng buồn đến mức hoảng hốt, liền đem đứa bé giao cho Duệ vương.
Duệ vương vui vẻ ôm Tỉnh Vân mà đi.
Đám người Duệ vương phi cũng muốn chính tai nghe đạo sĩ Thiên Nhất này sẽ nói như thế nào, vây quanh bình phong ở nguyệt môn, ghé sát tai vào nghe.
Duệ Vương ôm đứa bé tiến lên phía trước, đem giấy đỏ có viết sinh thần bát tự của đứa nhỏ giao cho một vị đạo sĩ mặt đỏ phừng phừng, râu ria xôm xoàm, bế đứa bé nghiêng về phía trước.
Vị đạo sĩ đó so với hình tượng phong trần lãng tử mà Lãnh Băng Cơ tưởng tượng khác nhau một trời một vực, một tay ôm rượu, một tay cầm một cái đùi gà, ăn tới mức miệng đầy dầu mỹ, tới râu ria cũng dính đầy cặn thịt. Khiến người ta vừa nhìn liền không khỏi liên tưởng tới một kẻ giang hồ bịp bợm phàm ăn tục uống.
Lại nhìn tới đám phụ nữ ở bên cạnh, ánh mắt nhìn đạo sĩ Thiên Nhất cứ như rất tôn sùng, giống như là đang nhìn một vị thần tiên lớn, chỉ hận không thể đem phúc khí trên bàn tay to lớn đầy dầu mỡ của ông ta đưa tới trên người chính mình.
Đạo sĩ Thiên Nhất lau lau miệng, tay đầy dầu mỡ lau bôi lên vạt áo, mở giấy đỏ ra xem một cái, sau đó lại nhìn bé gái trong lòng Duệ Vương, cũng không giơ tay lên tính toán, mà duỗi ngón tay ra trêu chọc.
“Uống một ly với ông đạo sĩ nhé?”
Đứa nhỏ trong lòng Duệ Vương như là phản đối một hồi, giơ chân đá một cái rồi “oa oa” khóc lên. Duệ Vương vội vã dỗ dành.
Đạo sĩ Thiên Nhất nói: “Đây là coi thường ông lão như ta à? Chê ta xấu đúng không. Thích ai thì đi tìm người đó đi, mạng nhỏ này của ngươi liền coi như là được bảo vệ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!