Vậy nên hiện giờ Lãnh Băng Cơ chỉ mong con rắn nhỏ còn lại kia đừng có cắn người,nếu không thì nàng sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Dù sao thì hành động dại dột này cũng là do những suy đoán chủ quan của nàng tạo thành, biết đâu vị Phó nguyên soái này thật sự là một vị quan tốt!
Càng nghĩ Lãnh Băng Cơ lại càng thêm sốt ruột, tìm kiếm cũng dụng tâm hơn so với trước.
Lúc đầu nàng giả vờ tìm mấy con rắn cũng chỉ là để lừa dối mọi người, nhưng bây giờ trái ngược lại thì nàng phải dùng hết sức lực, cẩn thận tìm kiếm từng gốc cây bụi cổ…
Đúng lúc này đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên, Lãnh Băng Cơ giật mình ngẩng đầu lên tìm kiếm hướng có tiếng cho sủa.
Rất nhanh nàng phát hiện ra một cánh cửa nhỏ có khóa bằng đồng, tiếng chó sủa chính là phát ra từ phía sau cửa nhỏ.
Mà hình như còn không phải là một con chó mà là tận hai con.
Lãnh Băng Cơ nhìn cái cửa gỗ nhỏ có chút tò mò, lúc trước nàng đã đi khắp phủ xem xét thế nhưng lại không hề phát hiện ra nơi này.
Không biết bên trong là nơi nào?
Vừa lúc phía sau có hai người hầu vẫn luôn cẩn thận đi theo, đứng cách đó không xa.
Lãnh Băng Cơ liền quay lại hỏi họ: “Sau cánh cửa này là nơi nào?”
Người hầu nói: “Dạ thưa vương phi, nơi đó hồi trước được dùng làm nhà kho nhưng bây giờ thì không còn được sử dụng nữa rồi”
Lãnh Băng Cơ cố gắng từ khe hở ở cửa nhìn vào, bên trong cỏ khô mọc đầy che khuất tâm mắt, nhìn qua liền thấy là nơi bỏ hoang, lâu rồi không có người sử dụng.
Không thấy có gì đáng nghi cho nên Lãnh Băng Cơ cũng không chú ý đến nơi này nữa.
Nàng đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có một nam tử trẻ tuổi vội vàng đi tới, hắn ta từ xa đã hướng về phía nàng chào hỏi: “Vương phi nương nương!”
Hai người hầu thấy nàng không biết người tới là ai, liền giải thích: “Nương nương, đây là công tử của phủ chúng ta”
Lãnh Băng Cơ có chút ngạc nhiên hơi híp mắt lại đánh giá người đang tới gần kia, hóa ra đây chính là vị công tử duy nhất của phủ nguyên soái, người thiếu chút nữa thì trở thành phò mã của Lục Vu.
Người này nhìn chung thì cũng khôi ngô tuấn tú, khỏe mạnh.
Chỉ tiếc là mũi nhọn hơi giống mỏ đại bàng, xương gò má cao chót vót, nhìn khuôn mặt cũng cho người ta cái cảm giác không phải là người trung hậu thành thật.
Người như thế này làm sao có thể so được với Thẩm Vân Phong, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu như ngọc, nhìn qua thôi cũng thấy bắt mắt rồi?
Phó công tử đi tới dần.
vén áo lên.
quỳ xuống hành lễ với Lãnh Băng Cơ: “Ta nghe thấy bên này ồn ào tưởng có chuyện gì nên chạy lại xem, không ngờ lại gặp vương phi nương nương ở đây.
Hai con chó trông nhà kia là thuộc vào loại hung hấn nhất, còn từng làm người bị thương, rất khó huấn luyện cho nên phủ chúng ta mới nuôi nhốt ở đây, để tránh thương tổn mọi người trong phủ.
Không biết tại sao vương phi nương nương lại đến nơi này nhưng ta mong là nương nương không bị chúng nó làm cho hoảng sợ”
Lãnh Băng Cơ vốn cảm thấy nơi này không có đáng nghi nhưng sau khi thấy Phó công tử hốt hoảng như vậy thì nàng lại cảm thấy nơi này nhất định có vấn đề.
Mấy con chó này đều bị nhốt trong sân không thể chạy ra được, chứ đừng nói đến việc gây tổn thương gì cho nàng.
Vị Phó công tử này rốt cuộc là tại sao lại tự nhiên trở nên hốt hoảng như vậy?
Từ khi nào thân phận Phong vương phi trở nên cao quý đến mức cần được nâng niu bảo vệ như vậy?
Hơn nữa đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi, có cần phải vắt hết sức lực ra để giải thích như thế không?
Nàng mỉm cười thân thiện: “Không sao, bản vương phi ta chính là một người thô lỗ lớn lên từ nông thôn, mấy con vật này còn chưa đủ để dọa ta sợ hãi.
Chỉ là ta nhìn qua thấy trong sân cỏ dại mọc um tùm, không biết con rắn nhỏ của ta có thể chạy vào trong sân hay không? Phó công tử có thể phái người mở cửa sân, để ta vào tìm được không?”
Phó công tử không hề suy nghĩ đã lập tức lắc đầu từ chối: “Sân viện này lâu rồi không có người dọn dẹp, hiện tại dơ bẩn không có cách nào để đi vào.
Vương phi nương nương phượng thể tôn quý, làm sao có thể đặt chân đến nơi lộn xộn như vậy được chứ? Nếu như Vương phi nương nương không tìm được vật nuôi yêu thích của người, vậy ta lập tức phái trên dưới người trong phủ cẩn thận lục lọi tìm kiếm giúp người.”.