“Thế nhưng sau đó dù cho ta có làm như thế nào thì cũng không nghe ngóng được bất kỳ tin tức nào về Cẩm Ngu cả? Ta còn tưởng rằng nàng đang ở Mạc Bắc"
“Nửa đường Cẩm Ngu quay trở về Trường An, nàng ấy đã đánh ngất vương tử Am Đạt, thế nhưng lúc nàng ấy chạy tới trạm dịch thì lại bị một tên ăn mày làm vấy bẩn mất đi sự trong trắng.
Bởi vì thể diện của đất nước đã bị ô uế.
Sau khi hoàng thượng biết được chuyện đã xảy ra thì đã ra lệnh phong tỏa tin tức ngay lập tức, tất nhiên người ngoài sẽ không biết được chuyện này rồi”
Lãnh Băng Cơ nhìn chằm chằm hắn ta bằng ánh mắt sắc bén rồi nói: “Vậy tại sao người lại biết được chuyện này? Tại sao người lại biết rõ rành rành ân oán giữa chúng ta?”
Người bịt mặt nhìn Lãnh Băng Cơ bằng ánh mắt sâu xa, hắn ta xoay người lại, giọng điệu vừa hờ hững lại vừa xa cách: “Ta nghe người khác nói vậy”.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta và người có quen biết, đúng chứ?” Lãnh Băng Cơ vội vàng truy hỏi.
Đối phương không trả lời câu hỏi của Lãnh Băng Cơ mà nhún chân một cái rồi bay người lên, động tác linh hoạt nhanh chóng rồi biến mất không thấy một chút tăm hơi nào cả.
Thoạt nhìn bóng lưng có một chút cô đơn, loại đau thương này rất trơ trọi và chán nản giống như bị bỏ rơi vậy.
Đột nhiên Lãnh Băng Cơ cảm thấy rất quen thuộc.
Sau khi người bịt mặt đã rời đi được một thời gian khá lâu, Lãnh Băng Cơ vẫn mơ mơ màng màng, trong lòng nàng cảm thấy rất rối bời, nàng đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Tin tức đối phương nói ra có phần chấn động khiến cho Lãnh Băng Cơ nhất thời không thể nào dễ dàng tiêu hóa nó được.
Lãnh Băng Cơ vu oan cho Mộ Dung Phong, khiến hắn cảm thấy ấm ức, khiến hắn phải tự trách mình, áy náy và ấm ức trong suốt năm năm nay.
Suốt năm năm nay bản thân Lãnh Băng Cơ trải qua như thế nào, nhất định Mộ Dung Phong sẽ càng đau khổ, càng buồn rầu, càng dày vò hơn cả nàng nữa.
Chuyện này không có đúng cũng không có sai, Lãnh Băng Cơ cũng là bị ép không biết phải làm sao, Mộ Dung Phong cũng là bất đắc dĩ lắm mới phải làm như thế.
Có sai thì cũng là tạo hóa trêu ngươi Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong thôi.
Cũng may, mọi thứ vẫn còn kịp.
Chỉ cần Mộ Dung Phong vẫn bằng lòng giang rộng vòng tay mình với Lãnh Băng Cơ thì nàng cũng bằng lòng giống như con thiêu thân lao vào lửa, quên mình lao vào trong lòng ngực của Mộ Dung Phong.
Từ đó về sau đến khi trời đất có thay đổi hai người cũng sẽ không bao giờ chia xa nữa.
Trong lúc lơ đãng trên mặt lạnh lẽo, Lãnh Băng Cơ giơ tay lên mới phát hiện ra nước mắt đã rơi đầy mặt nàng rồi.
Ảnh bình minh đã lặng lẽ nhấn chìm màn đêm từng chút từng chút một, đường chân trời mờ mịt ở phía đông sắp sáng lên rồi.
Cửa thành Bích Thủy chắc cũng sắp mở ra rồi, đó là con đường Lãnh Băng Cơ trở về Trường An, trở về vòng tay của Mộ Dung Phong.
Lúc này Na Dạ Bạch và Na Trát Nhất Nặc vốn không có khả năng tìm Lãnh Băng Cơ để hỏi tội bởi vì có thích khách xâm nhập vào bên trong hành cung.
Hơn nữa thích khách lại còn châm lửa vào phòng cổ độc của Na Trát Nhất Nặc nữa.
Bên trong căn phòng đều là tâm huyết bao nhiêu năm của Na Trát Nhất Nặc, nàng ta không thể nào ngờ được lại có kẻ nhân.
lúc nàng ta không có ở đó mà lẻn vào.
Không hiểu sao người này tiến vào trong hành cùng mà thân không biết quỷ không hay? Sau khi ra tay lại có thể thuận lợi trốn thoát như thế nữa? Không lẽ bên trong hành cùng còn có kẻ nội ứng cho hắn ta sao?
Na Trát Nhất Nặc tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nàng ta tự mình dẫn theo thị vệ đi khắp nơi truy bắt thích khách.
Đột nhiên cả thành Bích Thủy đều trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Chỉ nghe thấy xung quanh toàn là tiếng chém giết, ở trong thành mấy hướng đều có sự xuất hiện của thích khách, có người nhân cơ hội gây chuyện sinh sự.
Na Trát Nhất Nặc hối hả ngược xuôi có chút được cái này lại mất cái khác, nàng ta không biết rốt cuộc đối phương đã chạy về phía nào, đâu mới là vị trí của thích khách.
Không lẽ là Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân ư? Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu của Na Trát Nhất Nặc.
Hai người đã tới thành Bích Thủy, thế nhưng tại sao họ lại không vào trong hành cùng để cứu viện Lãnh Băng Cơ cơ chứ.
Điệu hổ ly sơn sao?
Na Trát Nhất Nặc đột nhiên vô cùng hoảng sợ, những thích khách này phóng hỏa ở khắp nơi hành tung bất định, không lẽ là vì muốn khiến nàng ta rời khỏi hành cùng sao?
Là để cứu viện Lãnh Bằng Cơ sao?
Na Trát Nhất Nặc đột nhiên quay đầu ngựa lại quay về hành cung.
Quả thật căn phòng nơi giam giữ Lãnh Bằng Cơ đã loạn hết cả lên rồi.
Đám thị vệ trúng độc nằm hôn mê bất tỉnh, có lẽ bọn họ cũng đều bị ong đốt rồi trúng nọc ong đau đến nhe răng trợn mắt.
Na Trát Nhất Nặc tiến lên tra hỏi, nàng ta nhíu chặt mày lại rồi nói: “Không lẽ huynh không sai người lục soát người nàng ta hay sao? Tại sao trên người nàng ta lại giấu được cả thuốc độc và độc trùng vậy?"
Lúc này Na Dạ Bạch đã hoàn hồn lại, hắn ta cũng vô cùng nghi ngờ nói: “Tất nhiên ta đã cho người lục soát người nàng ta rồi.
Hơn nữa trước khi nàng ta tiến vào ta còn cho người tắm rửa sạch sẽ cho nàng ta nữa, thay đổi hành trang xác nhận trên người nàng ta không mang theo thứ đồ gì đó nguy hiểm rồi mà”
“Vậy những độc trùng này từ đầu mà ra? Na Trát Nhất Nặc tức giận suýt chút nữa ói ra máu, nàng ta nói: “Nhiều người như thế vậy mà cũng không trông giữ được một nữ tử, đúng là toàn một lũ vô dụng”
“Lúc này của thành đã được đóng chặt lại rồi, cho dù nàng ra có rời khỏi hành công rồi muốn thoát khỏi thành Bích Thủy này cũng không phải là một chuyện dễ dàng"
Na Dạ Bạch ngượng ngùng hừ một tiếng rồi nói: “Đúng là ta đã quá xem thường nàng ta rồi.
Thoạt nhìn trông mềm mại yếu điệu yếu ớt như thế lại không ngờ rằng tẩm ngẩm tầm ngầm lại đánh chết voi.
Phong Vương Phi đúng là danh bất hư truyền mà.
Truyền lệnh của ta xuống, canh giữ thành thật nghiêm ngặt, vậy toàn thành lại ta không tin nàng ta có thể chắp cánh bay ra khỏi đây được."
Sau khi nhận được mệnh lệnh, hầu như tất cả thị vệ đều dốc hết toàn lực chạy ra khỏi hành cung, rồi bắt đầu tiến hành lục soát khắp nơi trong thành Bích Thủy.
Màn đêm sâu thẳm dần qua đi, bên trong thành Bích Thủy cánh cửa vẫn đóng chặt như trước, không cho phép bất cứ ai đi qua đó cả.
Có tiếng bước chân ngựa vang lên, đi tới bên ngoài cửa thành rồi đập cửa nói: “Mở cửa thành ra, mở cửa nhanh lên, tình hình quân sự khẩn cấp, vô cùng khẩn cấp”
Cửa thành từ từ được mở ra, người tới cưỡi ngựa đi đến trước mặt Na Trát Nhất Nặc và Na Dạ Bạch, trong tay hắn ta cầm phong thư khẩn cấp cấp báo đưa cho hai người bọn họ, hắn ta nói: "Trường An vương triều Mộ Dung Phong tự mình dẫn theo một trăm năm mươi nghìn đại quân ngày đêm đi nhanh thần tốc chạy tới Nam Chiểu.
Mộ Dung Phong và năm mươi nghìn quân đội tinh nhuệ trước tiên đã tiên phong ra Thủy Vân Quan rồi.
Suốt cả chặng đường tiến công thần tốc, sẽ nhanh chóng đi tới thành Bích Thủy”.
“Gì cơ?” Na Trát Nhất Nặc vô cùng kinh ngạc: “Mộ Dung Phong ư?” “Đúng vậy, chiến thần Phong Vương Gia của Trường An tự mình dẫn theo năm mươi nghìn quân tinh nhuệ, bừng bừng khí thế” "Nhanh như vậy sao? Tại sao lại không có chiến báo?”
“Ngày hôm trước có chiến bảo từ Trường An đưa tới.”
Vậy mà bọn họ lại không nhận được!
Na Trát Nhất Nặc và Na Dạ Bạch có hơi hoảng sợ, chiến báo quan trọng như thế vậy mà bên mình lại không nhận được.
Đây có phải có nghĩa là, bên này Nam Chiếu có gian tế phải không? Nếu không tại sao lại trùng hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.
Chiến báo lùi một chút thôi là đã có thể quyết định được thắng bại của một cuộc chiến rồi huống chi lại chậm đến tận hai ngày.
Cũng đã là thời điểm nguy cấp rồi vậy mà bản thân hắn ta lại không biết chuyện gì cả, đến lúc binh đến tướng chặn thì cũng đã muộn màng rồi.
Mộ Dung Phong uy danh hiển hách, tuy nói là được hoàng để một tay trợ giúp cho thế nhưng Mộ Dung Phong ở trên chiến trường đúng là rất có bản lĩnh, đây cũng không phải là ba hoa khoác lác đâu.
Mộ Dung Phong huấn luyện ra đội quân tinh nhuệ, cho dù chiến đấu với nhau lấy cứng chọi cứng thì cũng rất khó nhằn.
Huống chi đó còn là một trăm nghìn đại quân sau khi được huấn luyện.
Đây không chỉ là thái độ của một mình Mộ Dung Phong thôi đầu, dù sao thì tuy hắn thống lĩnh binh quyền trong tay nhưng cũng không có được bản lĩnh lớn như vậy để mà tự ý bắt đầu cuộc chiến sự này.
Một Lãnh Băng Cơ nhỏ bé vậy mà lại có thể khiến cho Trường An Vương triều điều động mấy trăm nghìn binh mã.
Điều này khiến cho tất cả bọn họ đều vô cùng bất ngờ.
Đặc biệt là hiện giờ lại không thấy bóng dáng của Lãnh Băng Cơ đâu cả, không biết nàng đã trốn đi nơi nào rồi.
Hắn ta lấy cái gì ra để nói rõ với Trường An đấy.
Cho dù binh mã của Mộ Dung Kỳ có thật sự san bằng thành Bích Thủy thì bản thân hắn ta cũng không thể nào tránh được.
Việc này không nên chậm trễ được, hai huynh muội bọn họ vội vội vàng vàng điều binh khiển tướng, sai người vận chuyển đá tảng, khúc gỗ và những vật tư canh giữ thành.
Uy danh của Mộ Dung Phong nhanh chóng được lan truyền trong thành Bích Thủy dẫn đến sự hoảng sợ không thể biết trước được.
.