“Đã muộn như thế này rồi, ta còn tưởng rằng công chúa không quay về hành cùng nữa chứ.” Đó là giọng của người tên Yêu Cửu.
“Ta nhận được tin tức nói là thái tử đã quay trở về Nam Chiếu rồi, ta thật sự không thể kiềm chế được nữa nên đã cưỡi ngựa nhanh chóng trở về.
Mong là sáng sớm ngày mai ta có thể gặp được người trong lòng thái tử đưa về.
Có thể khiến cho ca ca của ta rung động, chắc hẳn nàng ta cũng là một nữ nhân rất giỏi nhỉ”.
Lãnh Băng Cơ giật nảy cả mình, vậy mà công chúa Nam Chiếu lại trở về hành cùng ngày trong đêm, nàng ta muốn tới kiểm tra cổ trùng của mình sao?
Nếu như công chúa Nam Chiếu biết nàng đang ở đây thì vỏ bọc ngụy trang của nàng cũng sẽ bị phát hiện, vậy thì sẽ hỏng chuyện lớn của nàng mất.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, ngoại trừ cái tủ ở trong góc phòng ra thì không có chỗ nào để ẩn náu cả.
Lãnh Băng Cơ bước nhẹ như con báo đi tới cái tủ ở trước mặt mình, nàng duỗi tay ra kéo, dường như có khóa chìm vậy mà lại không mở ra được.
Lãnh Băng Cơ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của hai người càng lúc càng gần cửa ra vào rồi sắp mở cửa phòng ra tới nơi luôn rồi.
Đối phương cầm theo đèn lồng trong tay, ánh sáng xuyên qua cửa sổ hắt vào bên trong căn phòng.
Lãnh Bằng Cơ vô cùng hoảng loạn.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì cánh cửa tủ phía sau lặng lẽ được mở ra, có một cánh tay ở bên trong vươn ra bịt lấy miệng của Lãnh Băng Cơ rồi kéo nàng vào bên trong tủ.
Tốc độ này tuyệt đối có thể theo kịp hiệu quả kích thích của vòng tròn định mệnh vậy.
Lúc Lãnh Băng Cơ đang vô cùng căng thẳng thì đột nhiên có một cánh tay từ phía sau vươn tới, nếu như không phải đối phương bịt kín lấy miệng của nàng thì chắc chắn nàng sẽ hét lên một tiếng đầy hoảng sợ.
Người ở bên trong tủ khẽ nói với Lãnh Băng Cơ: “Đừng lên tiếng.”
Trong tình huống nước sôi lửa bỏng này Lãnh Băng Cơ cố nén sự sợ hãi ở trong lòng mình lại, nàng nuốt xuống tiếng kêu hoảng sợ.
Trước có sói sau có hổ, có lẽ sẽ đều là nguy hiểm.
Lãnh Băng Cơ xoay người một cái rồi tiến vào trong tủ.
Người kia lại đóng chặt cánh cửa tủ lại.
Cũng ngay vào lúc đó công chúa Nam Chiếu và Yêu Cửu cùng bước vào trong phòng.
Công chúa Nam Chiếu bất mãn nói: “Cũng không biết khóa cửa phòng lại, không sợ kẻ nào không có mắt xông vào đây sao? Chả trách hôm nay những trùng cổ kia lại đi ra ngoài như thế?
“Hôm nay tiểu nhân đã đặc biệt dặn dò xuống dưới rồi mà không biết kẻ nào lại bất cẩn đến thể? Ngày mai tiểu nhân nhất định sẽ điều tra thật kỹ”.
Công chúa Nam Chiếu ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?
Yêu Cửu đốt đèn lồng, cậu ta nhìn xung quanh một lượt trước rồi mới nói tiếp.
“Y thuật của người nọ rất cao siêu, tài năng cũng tốt, thông minh cơ trí, hơn nữa còn nghiêng nước nghiêng thành đúng là rất xứng với thái tử điện hạ, điều đáng tiếc duy nhất chính là thân phận của nàng ta không xứng”.
Lãnh Băng Cơ biết rõ hai người họ đang bàn luận về bản thân mình thế nhưng giờ này nàng lại không có tâm trạng để nghe.
Rất rõ ràng chắc chắn người trong chiếc tủ này cũng là lặng lẽ lẻn vào đây, có ý đồ gì đó.
Có lẽ là do Lãnh Băng Cơ tới đây nên khiến cho người đó hoảng sợ trong lúc vội vã cũng chỉ có thể trốn vào trong cửa tủ này.
Công chúa Nam Chiểu đột nhiên trở về, nếu như hành tung của nàng bị phát hiện vậy thì thân phận của hắn ta cũng bị lộ.
Thế nên bất đắc dĩ hắn ta chỉ đành kéo Lãnh Băng Cơ vào trong cánh cửa tủ này để trốn thôi.
Nói như thế thì chắc hai người cũng không phải bạn cũng không phải kẻ thù, cũng không phải là kẻ địch của nhau.
Bên trong ngăn tủ rất hẹp, Lãnh Băng Cơ và người ở trong tủ không thể không dính chặt vào với nhau thì mới có thể miễn cưỡng ở trong đó được.
Đối phương rõ ràng là một người đàn ông, lúc đối phương bịt lấy miệng của Lãnh Băng Cơ, từ vết chai mỏng ở lòng bàn tay cho đến bàn tay với khớp xương to nàng có thể đoán ra được hắn ta là một người thường xuyên tập võ.
Cơ thể hai người dán chặt lại với nhau, lưng của Lãnh Băng Cơ dán chặt lên lồng ngực của người đàn ông, nhiệt độ xuyên qua bộ quần áo mỏng manh của hai người truyền tới.
Hình như nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của đối phương nữa.
Hơn nữa, hơi nóng phả ra từ mũi và miệng của người đàn ông phả vào đỉnh đầu của Lãnh Băng Cơ, tư thế như thế này của hai người vô cùng mập mờ.
Thậm chí Lãnh Băng Cơ còn có thể cảm nhận được cơ thể của người đàn ông còn đang hơi run nữa, giống như là có một chút kích động, hắn ta đang cố gắng hết sức để nhẫn nhịn vậy ấy.
Điều này khiến Lãnh Băng Cơ không khỏi nhờ tới đêm trung thu của năm năm về trước, lúc nàng đang trốn ở trong một chiếc tủ ở đại điện trong hoàng cung thì đột nhiên Tề Cảnh Vân từ bên ngoài chui vào trong.
Hai người trốn chung một chỗ, mặt đỏ tim đập nhanh vô cùng xấu hổ.
Điều khác nhau chính là vào lúc ấy chiếc tủ kia rất rộng rãi không đến nỗi phải chen chúc như lúc này.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy không được thoải mái thế nhưng nàng lại không dám động đậy một chút nào cả.
Nàng sợ gây ra một chút động tĩnh nào đó hấp dẫn sự chú ý của công chúa Nam Chiếu và Yêu Cửu ở bên ngoài, thế nên nàng cũng chỉ có thể âm thầm chuẩn bị thôi.
Thậm chí Lãnh Băng Cơ còn không dám nhìn ra bên ngoài qua khe hở của cánh cửa tủ, nàng chỉ có thể nghe tiếng công chúa Nam Chiểu và Yêu Cửu nói chuyện với nhau.
Giọng nói của công chúa Nam Chiếu nghe rất quen, dường như Lãnh Băng Cơ đã nghe được từ đâu rồi ấy nhưng nàng lại không nhớ ra được mình đã nghe thấy ở đâu.
“Thân phận của nàng ta là gì? Thật ra là người cao quý hay hèn kém gì đó cũng không sao cả, phụ vương và mẫu hậu của ta đều là những người rất văn minh”
Yêu Cửu nói: “Cũng không phải là nàng ta có xuất thân không tốt mà là nàng ta đã có một đứa con rồi.
Nàng ta chính là nữ nhân được chủ nhân của Cừu gia ở Giang Nam nuôi dưỡng ở bên ngoài”
Công chúa Nam Chiểu có hơi ngạc nhiên, nàng ta nói: “Nàng ta đã thành thân rồi sao? Một nữ nhân như thế sao ca ca của ta có thể để ý đến được chứ? Tiêu chuẩn của huynh ấy cao lắm mà."
“Có thể là do thái tử nhất thời cảm thấy hứng với nàng ta.
Nàng ta luôn tỏ ra xa cách với thái tử không giống với những nữ nhân khúm na khúm núm khác, ngược lại lại khơi gợi lên dục vọng chinh phục của thái tử điện hạ”.
Công chúa Nam Chiếu bĩu môi rồi nói: "Ta còn tưởng là tiểu thư cành vàng lá ngọc gì đó khiến cho thái tử coi trọng như thế cơ.
Một nữ nhân đã thành thân thì làm sao có thể xứng với thái tử điện hạ đây.
Ta e là nàng ta đã giở trò gì đó trên người ca ca của ta rồi? Không được, ta phải đi hỏi thăm xem sao để tránh cho hai ngày nữa gặp phụ vương và mẫu hậu, bọn họ chưa chắc đã vui mừng được đâu”
“Đã muộn như thế này rồi, chúng ta không nên nhất thời nóng vội đâu?
Công chúa Nam Chiếu đi tuần tra quanh căn phòng một lượt, tiếng bước chân dừng lại, nghe âm thanh giống như là đang mở bình sứ ra phát ra một tiếng kêu lanh lảnh.
“Nếu như thái tử nghỉ ngơi rồi thì ta sẽ không làm phiền huynh ấy nữa” Công chúa Nam.
Chiểu đậy nắp bình sứ lại rồi nàng ta xoay người lại dặn dò Yêu Cửu: “Ngươi nhớ dặn dò đám thị vệ canh giữ nơi này thật tốt không được lơ là cảnh giác.
Ngươi cũng biết rồi đấy, tuy dịch bệnh
Trường An đã qua nhưng chỉ cần mẫu cổ vẫn còn ở chỗ này của ta thì vẫn sẽ có cơ hội tiếp tục bùng phát lên một lần nữa”
Yêu Cửu cung kính đánh lại công chúa Nam chiếu: “Người ở Trường An không hiểu được thuật trùng cổ này.
Lần này nếu không phải là do phu nhân Lương Khương gây khó dễ làm hỏng chuyện lớn của chúng ta thì nào có ai biết được khởi nguồn của dịch bệnh chính là do một đám côn trùng nhỏ bé này đâu”
Công chúa Nam Chiểu khẽ hừ một tiếng: “Ngày mai ta phải gặp mặt người tên phu nhân Lương Khương kia mới được.
Từ sau khi Lãnh Băng Cơ chết đi ta vẫn chưa thực sự gặp được một đối thủ nào ngang sức ngang tài nữa.
Để ta nhìn xem nàng ta có lợi hại như những gì các người nói không? Đi thôi.”
Hai người đi tuần tra xung quanh một vòng thấy cũng không có gì đó bất thường nên đã Xoay người đi ra ngoài.
Hai người họ khóa cửa phòng lại rồi cùng nhau rời khỏi đây.
Hai người ở trong cánh tủ vểnh tai lên lặng lẽ nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Đợi đến khi bước chân của công chúa Nam Chiếu và Yêu Cửu dần đi xa, cũng không có động tĩnh gì, Lãnh Băng Cơ đã ra tay trước để giành được lợi thế cầm ngân châm đã được chuẩn bị từ trước đâm về phía người đang đứng sau lưng nàng.
Dường như đối phương cũng đoán được việc Lãnh Băng Cơ sẽ dùng chiêu này từ lâu, thể nên cho dù là ban đêm hắn ta vẫn chính xác nắm được cổ tay của nàng.
Lãnh Băng Cơ một lần ra tay không được, sau đó nàng dứt khoát không ra tay nữa mà mở cánh cửa tủ ra rồi nhanh nhẹn nhảy ra bên ngoài, lật người nhẹ nhàng lăn xuống dưới đất.
Trong lúc nàng xoay người, người đứng ở trong ngăn kéo đã đứng ở phía sau nàng rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đối phương dùng khăn đen bịt kín mặt chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài thôi.
Hắn ta nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ bằng đôi mắt sáng rực.
Trong bóng tối Lãnh Băng Cô không nhìn ra được màu sắc trong đôi mắt của hắn ta, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai?”.