Chương 423
“Vốn dĩ nói hôm nay phải đi thỉnh an hoàng tổ mẫu người, sao lại ngủ quên mất rồi?” Trong giọng nói đều là ảo não.
“Thỉnh an cái gì, sau này ở trong cung này, gặp ai cũng không cần dập đầu, cẩn thận mệt”
Vốn trong cung này khiến đường đường Phong vương phi phải dập đầu thỉnh an chỉ có ba người, Thái hậu đây là trực tiếp cho đặc quyền.
Lãnh Băng Cơ còn đang thắc mắc, hôm nay sao Thái hậu lại đối xử với mình không giống ngày thường, Thái hậu kéo lấy tay nàng, cười híp mắt bắt đầu tự mình nói chuyện.
“Xem con hai ngày nay mệt đến thế này, cả người đều gầy đi một vòng, đứa chất vàng này của ta e là cũng đói rồi. Con muốn ăn gì, nói với hoàng tổ mẫu, ta sẽ để ngự thiện phòng làm cho con, thay đổi đủ các món”
Lãnh Băng Cơ vừa nghe đã đoán ra được. Từ trong đám người nhìn bà bà tốt của mình một cái liền biết chắc chắn là bà khoe ra.
Bản thân giấu mãi, tốn bao tâm tư để giấu giếm, y phục của nhi nữ được làm một đống ở trong phủ, hay rồi, người ta chỉ một câu nói đã làm lộ ra.
Trong cung này, e là không dễ sống rồi.
Trong lòng nàng vừa suy nghĩ như vậy, lập tức đỏ khóe mắt, cúi thấp đầu, buồn bã thấp giọng nói:” Đa tạ hoàng tổ mẫu quan tâm, người không cần bận lòng đâu, con không ăn, cái gì cũng nuốt không trôi”
Thái hậu vừa nghe đã vội:” Nuốt không trôi? Thế sao được?
Con nhìn thân hình của mình đi, còn gầy hơn người khác cả một vòng”
Một đám người ở bên cạnh đang nghe, ra nhiều người không biết nội tình, ghen tị bĩu môi, thân hình này của Phong vương phi, rõ ràng là to hơn những thai phụ cùng tháng một vòng mới đúng?
Huệ Phi cũng âm thầm phỉ báng, bữa tối hôm qua còn tranh ăn với ta, nó đâu nuốt không trôi, là ăn quá no rồi!!!
Lãnh Bằng Cơ lệ hoen bờ mi, dáng vẻ nhỏ bé đó, muốn bao nhiêu tủi thân liền có bấy nhiêu tủi thân.
“Con thực sự lo lắng Phong Vương gia, nếu như lĩnh binh đánh trận, chống lại ngoại tặc thì cũng thôi đi, con không có gì để nói, đó là chức trách của chàng ấy. Nhưng, chàng ấy ở xa ngàn dặm đi đối phó với một đám người hiểu yêu thuật, trong lòng lo lắng không yên. Chỉ nghĩ đến đã ăn không ngon ngủ không yên”
Thái hậu vừa nghe, cũng lo lắng:” Vương triều Trường An chúng ta nuôi nhiều binh tướng như vậy, đều là nuôi không công sao? Dưới tay của tri phủ Ba Thục nuôi nhiều binh như vậy còn không đối phó nổi vài tên tặc sao? Cứ nhất quyết phải để Phong Nhi đi xa xôi như vậy để bắt giặc, điều động binh lực.
Hoàng thượng đã nhiều tuổi như vậy rồi, sao còn so đo với hai đứa trẻ này làm gì? Con đừng lo lắng, lát nữa hoàng tổ mẫu sẽ đi tìm hoàng thượng nói chuyện, nhanh chóng bảo Phong Nhi trở về. Con cứ để tâm vào bụng mình là được, đừng lo lắng” .
Lãnh Băng Cơ vừa nghe, trong lòng vui vẻ. Quả nhiên là nữ nhận biết làm nũng có mệnh tốt nhất, chuyện mà bản thân ở trước mặt Hoàng đế tốn biết bao công sức cũng không thành, khóc với Thái hậu hai cậu đã thành rồi.
Lập tức liền vừa khóc vừa cười:” Vẫn là hoàng tổ mẫu thương Băng Cơ, ta hoàng tổ mẫu”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!