Chương 298
Lãnh Băng Nguyệt liếc mắt nhìn về chiếc hộp trong tay bà ta, lập tức ngồi thẳng lên.
Chiếc hộp đầy ắp, toàn là vàng và bạc tráng, số lượng cũng không ít. Nàng ta cũng đang có chút túng thiếu, vừa thấy chiếc hộp đựng đầy tráng ức đó, trong lòng có chút chua xót.
“Nàng ta không quen biết bà, lẽ nào bà không cảm thấy lỗ mãng sao? Hay là, cứ giao cho ta đi, sau này ta đưa cho nàng ta thì cũng vậy thôi.”
“Mấy năm nay, nhờ phu nhân gửi tới không ít tiền tiêu hàng tháng, cho nên cũng không có tích góp được nhiều, chỗ này là hơn phân nửa gia sản của ta. Ta muốn tận mắt nhìn thấy con bé một chút. Con bé lớn lên trông như thế nào ta còn chưa được thấy rõ, cứ luôn nghĩ mãi không buông được. Sau khi nhìn con bé một chút, sau này sẽ không còn liên quan gì nữa. Cũng tránh cho sau này con bé bị ta liên lụy, thanh danh không tốt.”
“Chỉ nhìn một cái, không tính nhận?”
“Không nhận.” Tứ di nương cúi đầu xuống, cắn chặt môi dưới: “Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta cách xa con bé là tốt nhất. Cho nên chỉ liếc mắt nhìn một cái là kết thúc. Mong nhị tiểu thư thành toàn cho.”
Lãnh Băng Nguyệt lại liếc mắt nhìn hộp tráng ức trong lòng bà ra, ánh mắt sẽ xoay chuyển, bắt đầu tính kế: “Cũng không phải không được, ta cũng từng đi theo di nương gặp mặt con gái bà vài lần, ngày mai ta sẽ hẹn nàng ta tới đây, đến lúc đó bà ở bên cạnh nhìn, nói vài câu là được rồi.”
“Nhưng bà phải nhớ kỹ, chú ý không chế cảm xúc của mình cho tốt, tuyệt đối không được để nàng ta nhìn ra manh mối gì lại sinh nghi. Còn nữa, số trang sức này e là cũng phải lấy danh nghĩa của ta mà đưa qua thôi.”
“Không sao.” Tứ di nương vui vẻ đồng ý: “Chỉ cần có thể đối mặt ngồi với nhau, nói vài câu là được rồi.”
Hai người thương lượng xong xuôi, Tứ di nương xoay người rời đi, kích động vì sắp được gặp con gái ruột, mọi âu sầu đều tiêu tan hết.
Lãnh Băng Nguyệt đợi bà ta ra khỏi viện, trầm ngâm một lát, lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, nhấc bút lông lên, viết một phong thư sau đó gấp lại, gọi Triệu ma ma tới.
“Sau người đưa phong thư này tới phủ Thượng thư, giao cho nhị biểu ca ta, bảo huynh ấy chuyển đi. Huynh ấy nhìn thấy sẽ hiểu thôi.”
Triệu ma ma không hỏi thêm gì, làm theo những gì Lãnh Băng Nguyệt phân phó.
Tới ngày hôm sau, Tứ di nương cố tình trang điểm thật sớm, sau đó cầm hộp trang sức tới viện của Lãnh Băng Nguyệt, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Lãnh Băng Nguyệt không ngừng dặn dò bà ta, nhớ phải kiềm chế cảm xúc, đừng có dọa tới đại cô nương.
Tứ di nương một mực đáp ứng. có vẻ mỏi mắt mong chờ.
Khó khăn lắm tới gần nửa buổi, Triệu ma ma mới tiến vào hồi bẩm, nói là người đã tới.
Tứ di nương lập tức đứng dậy, hận không thể ra sân nghênh đón.
Vén rèm cửa lên, người tiến vào là một cô nương ăn mặc mộc mạc, trông rất giản dị và chân chất, không khác gì mấy cô nương của gia đình nông dân bình thường.
Có điều, làn da nàng ta rất trắng, rất tinh tế, là kiểu một thời gian dài không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, hơn nữa còn lộ ra son phấn trơn bóng. Lông mày rõ ràng, thanh tú, cong cong như một cành lá liễu lá lướt, trông vô cùng xinh đẹp.
Nhìn không giống Tứ di nương một chút nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!