Chương 230: Cóc nằm trên mu bàn chân
Hôm nay Duệ Vương Phi thực sự đã dạy cho Lãnh Băng Cơ một bài học.
Phụ nữ vốn dĩ rất yếu đuối, thế nhưng một khi đã làm mẹ lại trở nên mạnh mẽ. Vì đứa trẻ trong bụng mình, tuyệt đối không được nhân từ với những kẻ thảo mai giả tạo, không để cho chúng bất cứ cơ hội nào làm hại đến nó.
Duệ Vương Phi còn may, có thể gặp được nàng, đợi nàng lên giường rồi, lúc không có bất kỳ khả năng tự bảo vệ mình, nàng ta biết dựa vào ai?
Đến tối, tình trạng của Duệ Vương Phi đã ổn định, không cần Lãnh Băng Cơ phải túc trực không rời nữa. Lục Vu cũng đã Về cung.
Mộ Dung Phong sai người đến hỏi xem nàng có muốn về Phong Vương phủ hay không.
Duệ Vương Phi đã biết được sự việc của Cẩm Ngụ, sau khi mắng Cẩm Ngu một trận, lại trách mắng Huệ Phi quá mức hồ đồ. Cuối cùng mới xoa tay nói.
“Ngươi tạm chịu đựng nàng ta vài hôm, đợi khi ta sinh nở xong xuôi, ta sẽ thay ngươi xử lý nàng ta! Từ nhỏ đã thích quấn lấy Tam ca, chỉ hận không thể cho cả thế giới biết bọn họ là một đôi thanh mai trúc mã, duyên trời tác hợp, cố chấp leo lên lưng cọp, bây giờ phóng lao đành phải theo lao, nên mới quyết tâm phải gả vào Phong Vương phi “Hản là nàng ta chỉ mong mắt tiếp tục mù, để có thể bất chấp ở lại Vương phủ, tìm một cơ hội gạo nấu thành cơm.
Ngươi cũng không ngốc, miệng lưỡi cũng rất lợi hại, chẳng lẽ đấu không lại một người mù?”
Lãnh Băng Cơ thở ngắn than dài, chuyện này giống như con cóc bám trên mu bàn chân, không làm người khác kinh sợ nhưng lại khiến người ta chán ghét. Nhất là sau lưng nàng ta có Huệ Phi trợ giúp, Phong Vương phủ lại còn đang nợ nàng ta, nên tất nhiên phải nâng niu kính trọng, ngươi nói xem, không đáng ghét sao?
Vu phó tướng đã nói cho Lãnh Băng Cơ biết, hôm qua Cẩm Ngu và Lãnh Băng Nguyệt đã xuất cung, về Phong Vương Phủ.
Đây không phải là trọng điểm, điều quan trọng chính là, Cẩm Ngu đâu cũng không đi, lại công khai chuyển vào nhà kế bên của Triều Thiên Khuyết, cũng chính là phòng làm thuốc của Lãnh Băng Cơ, đem toàn bộ đồ dùng làm thuốc của nàng ra vườn. Điêu ma ma và Nhi Nhi cũng không thể ngăn cản.
Mọi người đua nhau bàn tán, còn có loại nữ nhân không biết xấu hổ như vậy sao? Ý đồ “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” này quá rõ ràng, hơn nữa còn hết sức ngang ngược.
Cho dù có khó chịu bực bội hơn nữa, vẫn phải trở về phủ, không thể cứ dựa dẫm mãi vào Duệ Vương phi.
Trên đường trở về vương phủ, Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong đều cảm thấy vô cùng chán ngán.
Lãnh Băng Cơ quan sát roi thuần phu trong tay mình, xem tới xem lui, dường như không được hài lòng.
“Phụ Hoàng cũng thật keo kiệt, không thể dùng vàng bạc thì có thể dùng đồng làm roi tặng ta cũng được, vậy mà lại tùy tiện rút ra một cây tre mỏng. Như thế này lúc đánh còn phải nhẹ nhàng cẩn thận, lỡ tay làm gãy thì không còn giá trị nữa, còn không bằng ban cho ta một cây chày gỗ. Đây gọi là bằng mặt mà không bằng lòng, kỳ thực là không nhẫn tâm để con trai bị đánh đây mà”
Mộ Dung Phong khẽ mím đôi môi mỏng: “Nếu thật sự ban cho nàng một cái chày, chẳng phải sợ rằng lúc nàng nóng giận ném mạnh sẽ bị đau lưng sao? Quyết định của Mẫu phi, Phụ Hoàng không tiện can thiệp, đây rõ ràng là âm thầm cho nàng một chỗ dựa phía sau. Nàng đã được lợi còn oán thán gì, đừng nói là một cây trúc, cho dù Phụ Hoàng chỉ ban thưởng một cọng cỏ người khác đều phải tạ ơn rồi”
Lãnh Băng Cơ cười ngọt ngào nhìn hắn: “Chàng nói xem, ta tìm một thợ thủ công, đổ đầy sắt vào bên trong gậy trúc thì thế nào? Còn có thể dùng lâu hơn một chút”
Mộ Dung Phong đành kéo nàng lại gần, ôm vào trong lòng: “Ta vừa thông minh vừa nghe lời, còn biết bảo vệ nàng, nàng lấy gậy trúc này về làm gì?”
“Đàn ông nào chẳng có dục vọng, chàng có tiền án, không thể tin được”
“Phu nhân không tin vào nhan sắc của mình sao? Thử hỏi trên thế gian này mấy ai có được nhan sắc khiến ta thần hồn điên đảo như nàng?”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Miệng lưỡi ngọt như vậy từ khi nào đấy?”
Mộ Dung Phong cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tất nhiên là bởi vì nàng cho ta ăn ngọt quen rồi. Ăn càng nhiều miệng càng ngọt, không tin nàng nếm thử xem?”
Lãnh Băng Cơ không nói, Phong Vương gia cấm dục máu lạnh vô tình đâu rồi? Tại sao bây giờ ngày nào tinh lực cũng đồi dào như Thái Địch khuyển, đầu óc đầy dục vọng, sức lực dùng hoài không hết?
Nàng lấy tay chọc vào ngực hắn: “Đang trên đường, chàng dám không đứng đăn!”
Mộ Dung Phong ha ha cười lớn: “Ăn đậu hũ nhà mình, không trộm không cướp không phạm pháp, quang minh chính đại thì việc gì phải sợ”
Xe ngựa đang đi qua phố chợ huyên náo, tiếng rao bán của tiểu thương vang lên không ngừng, muôn màu muôn vẻ.
Lãnh Băng Cơ nằm ngoan ngoãn trong lòng Mộ Dung Phong, để cho hắn vuốt tóc, đột nhiên nàng bỗng ngồi dậy, cười hì hì.
“Muốn ăn đậu hũ thúi không?”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Ăn đậu hũ của nàng là đủ rồi”
Lãnh Băng Cơ lấy ra mấy nén bạc từ trong ngực hắn, trượt ra bên ngoài: “Đợi ta một chút, ta mua một ít đậu hũ thúi chiêu đãi quận chúa. Nàng ta nhất định chưa từng được ăn”
Mộ Dung Phong cảm nhận được, phu nhân của hắn càng ngày càng hiền dịu, càng ngày càng hiểu đạo lý quản việc trong nhà.
Hắn vén rèm, có chút không yên tâm dõi theo nàng, thấy nàng chạy đến trước quầy đậu hũ nói vài câu, rồi lại chen tới chen lui trong đám người đông đúc, cuối cùng thắng lợi quay về.
Hai cái sọt bằng tre, thêm một hộp đậu hũ.
“Đây là cái gì?” Mộ Dung Phong nghe tiếng sột soạt trong sọt, hình như tiếng của động vật bò sát, toàn thân không khỏi nổi một tầng da gà.
“Đột nhiên nhớ ra mấy loại dược liệu tốt, chắc hẳn sẽ có ích cho việc chữa mắt của Cẩm Ngu, nên tiện tay đem về một ít”
Mộ Dung Phong có tính ưa sạch sẽ, nhìn thấy mấy thứ này lòng đầy chán ghét, lập tức rụt chân vào trong xe.
Lãnh Băng Cơ nhấc sọt leo lên xe ngựa, mặt mày hớn hở vui vẻ, khác một trời một vực với bộ dạng thiếu tinh thần lúc nãy.
Theo trực giác của Mộ Dung Phong, trong phủ nhất định có người sắp gặp nạn rồi.
Hai người về đến Vương phủ, lúc xuống xe, Lãnh Băng Cơ nhét hai cái sọt vào tay Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong hơi nhíu mày: “Những việc này kêu hạ nhân làm là được rồi không phải sao?”
Lãnh Băng Cơ biết tật xấu của hắn, tinh quái nháy mắ “Nếu chàng muốn về thư phòng ngủ, ta sẽ kêu người khác giúp ta đem vào.”
Đương nhiên là không được! Trước đây khi chưa từng biết mùi thịt là thế nào, Mộ Dung Phong không hề thèm thuồng, bây giờ mà kêu hắn ăn chay, hắn thà rằng tuyệt thực còn hơn.
“Chút nhỏ, thuận đường thôi mà, hà tất phiên đến người khát lắn cố nén sự khó chịu trong lòng, vươn hai cánh tay, nhấc hai cái sọt trúc lên cao, để chúng cách xa mình, sau đó cùng Lãnh Băng Cơ trở về Triều Thiên Khuyết Lãnh Băng Cơ cầm hộp đậu hũ, không thèm nhìn đến đám hạ nhân nhiệt tình đứng hai bên đường, dùng chân đá mở cánh cửa của Triều Thiên Khuyết.
Cẩm Ngu đang ngồi trong sân hóng mát, chờ đợi Mộ Dung Phong về phủ. Cung nữ Đại Mạt theo hầu bên cạnh bỗng vui vẻ thốt lên một tiếng: “Vương gia trở về rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!