Trong Hiên vương phủ, Hiên vương phi đang gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo nóng mà di chuyển vòng quanh.
Đại phu trong phủ đã nấu thuốc xong, rót hết rồi nhưng chẳng ăn thua gì.
Đứa bé đã hôn mê, cắn chặt hàm răng, hơn nữa thỉnh thoảng còn co giật.
Mấy ngày không gặp Hiên vương phi, rõ ràng nàng ta có chút tiều tụy, hơn nữa còn đầu bù tóc rối, hình tượng khác một trời một vực so với ngày xưa.
Nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, nàng ta giống như nhìn thấy cứu tinh liền tiến lên cầm tay Băng Cơ: “Nàng chịu tới quả thực tốt quát! Băng Cơ, cầu xin nàng hãy cứu Thi Nhi!”
Băng Cơ không rảnh hàn huyên với nàng ta: “Trước tiên nàng đừng có gấp, để ta xem tình huống của đứa bé đã”
Hiên vương phi đã cuống đến độ mất bình tĩnh, vội vàng tránh đường: “Thi Nhi ăn cơm tối xong, lúc đi ngủ đã kêu bụng khó chịu.
Ta tưởng buổi tối ăn phải món gì bị lạnh mới sai người chườm nước nóng cho cháu, được một lúc thì hết.
Kết quả ta vừa mới ngủ, cháu lại bắt đầu bị thổ tả, bị nặng hơn”.
“Ta lập tức sai người gọi lang trung trong phủ tới, họ nói là ăn phải đồ thiu nên kê thuốc uống, nhưng uống xong cũng không thấy đỡ hơn, cả người còn co giật, sốt cao, hôn mê, rất dọa người.”
“Ban đầu ta thật sự không muốn làm việc nàng vào lúc nửa đêm thế này, nhưng, nhưng mà… ta thật sự không còn cách nào”
Hiên vương phi luôn rất kiêu ngạo, với tình cảnh chật vật của mình hiện giờ, nàng ta thật sự rất khó mở miệng khóc lóc kể lể với Lãnh Băng Cơ.
Nàng ta càng không nghĩ tới, lúc tứ cố vô thân là thì người đầu tiên mà nàng ta nghĩ đến xin giúp đỡ lại là Lãnh Băng Cơ, người mà mình coi là kẻ thù.
Băng Cơ gật đầu, trấn an cảm xúc của nàng ta: “Nàng đừng khách sáo, con cái quan trọng”
Nàng đi đến kiểm tra tình hình của đứa bé, không phải là viêm ruột bình thường, nhìn qua giống như ngộ độc thức ăn?
“Thứ đứa bé nôn đâu? Ta cần xem một chút”
Hiên vương phi sai người nhặt cái khăn vừa mới đi vứt về.
Lãnh Băng Cơ không hề chê ghê tởm, lấy một ít mẫu xét nghiệm rồi nói rất chắc chắn: “Bị ngộ độc thức ăn”
“Nhưng buổi tối hai đứa nhỏ cùng ăn chung cơm tối với ta, ăn cơm canh giống nhau nhưng ta và Nhị Bảo thì đều bình yên vô sự” Hiên vương phi gần như khóc thành tiếng.
“Ta cho đứa bé dùng thuốc trước, nguyên nhân thì lát nữa truy xét cũng không muộn.”
Lãnh Băng Cơ nhanh nhẹn cho tiểu quận chúa dùng thuốc.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi, ai cũng không dám thở lớn tiếng.
Lúc châm cứu, quận chúa Thi Nhi có tỉnh được một lúc, kêu hai câu khó chịu rồi lại hôn mê.
Lãnh Băng Cơ an ủi Hiên vương phi lòng nóng như lửa đốt: “Yên tâm đi, đứa bé sẽ không sao đâu”
Hiên vương phi cố nén tủi thân và chua xót đầy bụng: “Nếu đứa bé thật sự xảy ra chuyện gì không hay thì ta cũng không muốn sống nữa.
Tuy nói con gái không có tác dụng, chẳng lẽ cứ thế mà không được ưa thích ư? Bệnh nặng đến như vậy mà người ta còn chẳng quan tâm”
Lãnh Băng Cơ cũng không biết khuyên như thế nào: “Vớ vẩn, con gái vốn yếu thì làm mẹ phải trở nên mạnh mẽ.
Nàng có hai áo bông nhỏ tri kỷ như vậy, chúng phải dựa vào nàng che mưa chắn gió, hậu phúc vô hạn, muốn chết muốn sống cái gì chứ?”
Hiên vương phi khóc nức nở: “Nàng vốn không biết chứ, từ lần trước ở trong cung, ta làm liên lụy Vương gia nhà ta bị phụ hoàng răn dạy, nên lòng chàng đầy ghét bỏ với ta, thấy ta như thấy kẻ thù.
Nên bây giờ ta mới liên lụy đến hai đứa nhỏ của ta cũng bị lạnh nhạt.
Ta chính là người có tội.”
“Nàng tự biết thì tốt!” Không biết Hiên vương dậy từ lúc nào, đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm Hiên vương phi với ánh mắt lạnh lùng, đầy chán ghét.
“Bình thường ngươi thích lấy hai đứa nhỏ làm cớ tranh sủng, ngày nào cũng lấy cớ đứa bé không khỏe lừa bổn vương tới viện của ngươi.
Hôm nay bổn vương không để ý tới ngươi, ngươi lại có tiền đồ lắm, còn kinh động đến Tam đệ và Tam đệ muội.
Một ác phụ như ngươi, nếu không có Nhất Nặc năm lần bảy lượt xin tha cho ngươi thì bổn vương đã sớm bỏ ngươi vứt về nhà Nhắc tới Trác Nhất Nặc kia, Hiên vương phi lập tức xù lông..