“Có hai con, ta đã thấy qua!”
Tiểu Vân Triệt ngẩng mặt lên, dáng vẻ rất nghiêm túc: “Đây là con cá lớn mà ta đã nói, ta đã thấy chúng chơi trong nước, còn cho chúng ăn bánh bao thịt.
Có điều lá gan chúng rất nhỏ, chỉ thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Các tỷ tỷ không nhìn thấy, cũng không tin lời ta nói”
Lời này thật sự đã doạ Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong một phen thất kinh.
Tiểu Vân Triệt hoàn toàn không biết ranh giới giữa sự sống và cái chết của mình chỉ cách nhau trong nháy mắt, còn coi hai con Thuỷ Hầu giống như tử thần này là đồ chơi.
Nếu như bị kéo xuống nước, cho dù cung nhân lập tức nhảy xuống cũng chưa chắc có thể cứu đứa nhỏ.
Hoàng đế lão gia tử cũng bị làm cho sợ hãi.
Vốn luôn cảm thấy hoàng cung của mình phòng thủ kiên cố, hiện giờ xem ra lại chứa nhiều hiểm nguy như vậy, tử thân mấy lần chơi đùa cùng đứa trẻ mà bản thân lại hoàn toàn không biết!
Cũng may sau đó trời trở lạnh, mặt hồ đều đóng thành băng.
Tiểu Vân Triệt lại thích nghịch nước như vậy, thường hay chạy bên hồ, nếu không thì quả thực quá nguy hiểm.
Đứa nhỏ này thật sự là cát nhân thiên tướng, gặp phải hai con Thuỷ Hầu lại bình yên vô sự, phúc lớn mệnh lớn, vận may tương lai cũng lớn!
“Tiếp tục tìm kiếm, chỉ cần ở nơi kênh rạch tương thông, nhất định phải sàng lọc toàn bộ, tuyệt đối không thể để lại thứ nguy hiểm tiềm ẩn này!”
Thái giám và Ngự lâm quân nhận lệnh xong ngay lập tức lui xuống.
Kỳ thật không chỉ Hoàng đế lão gia tử mà Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ quay sang nhìn nhau cũng bị khiếp sợ.
Giả dụ, nếu trong hồ chỉ có một con thì là ngẫu nhiên.
Nếu như không chỉ có một con thì đó chính là kỳ quái.
Đây không phải con mèo con chó thường gặp, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy.
Trong cung nhiều người đến vậy, chỉ sợ cũng có nghe qua nhưng chưa từng nhìn thấy.
Hơn nữa, Thuỷ Hầu không thích dừng chân ở những nơi nước lạnh, chúng ở lại đây làm gì?
Hai người đều cùng suy đoán vậy, nhưng lại không ai nói ra.
Nếu thực sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thì thôi, nếu chuyện này do con người tạo ra, tất nhiên sẽ có tâm tư không tốt gì, mục tiêu là ai, không ai có thể biết.
Lãnh Băng Cơ lại nhớ tới Huệ Phi từng nói liên quan đến vấn đề Yến tần bị diệt khẩu, rốt cuộc là Yến tần xui xẻo, vừa hay gặp phải Thuỷ Hầu? Hay là có người muốn mượn Thuỷ Hầu diệt khẩu Yến tần?
Lúc trước, vết thương trên đầu Yến tần cũng không lớn, một chút mùi máu tanh đó liệu có thể dẫn Thuỷ Hầu tới được không?
Giả dụ, thật sự có người nhân cơ hội này giết người diệt khẩu thì điều kỳ lạ hơn là người nào biết rõ tính mạng Yến tần gặp nguy còn thay nàng ta giấu diếm không báo?
Sự tình tạm thời cứ trôi qua như vậy, nguyên nhân cái chết của Yến tần cũng đã tỏ, người trong cung không còn nghị luận suy đoán lung tung, lời đồn kỳ quái cũng tự bị biến mất.
Mọi người dần tản đi, Hoàng đế lão gia tử giữ lại vài người Hiên Vương và Như ý, gọi vào trong điện, không biết giáo huấn những gì.
Gia trạch không bình, cô tẩu bất hoà, ầm ï lan đến trước mặt Hoàng đế.
Mọi người đều nói, Hiên Vương lần này việc sắp thành lại hỏng, công lao lập trước kia đều bị xóa sạch một nửa, hảo cảm của Hoàng đế lão gia tử dành cho hắn ta chỉ sợ đã tụt mất phần lớn.
Lấy câu nói chơi chữ của Nghiêm Ngự sử rung đùi đắc ý ra giảng: Một nhà không quét, làm sao quét thiên hạ?
Lãnh Băng Cơ trực tiếp dịch thành: Ngay cả con dâu của mình cũng quản không tốt, việc nhà sắp xếp không rõ ràng, kiểu lão gia này làm sao có thể chủ trì thiên hạ?
Trước kia là Hoàng hậu, hiện giờ là Thục phi, nhiều năm kinh doanh, giống như tòa lâu đài sụp đổ, Hoàng hậu một đảng, người người bất an.
Lần này kẻ chủ mưu là Hiên Vương phi, cũng giống như trong Hiên Vương phủ cất bước gian nan, ngôi vị Hiên Vương phi này cũng lung lay sắp đổ..