Hiện giờ, Kim Vũ chính xác nghe theo ý mình, nhưng theo kiểu không có linh hồn, không chút liên quan đến tình cảm chân chính.
Giống như khi nãy bản thân và Lãnh Băng Cơ cùng rơi xuống nước, Mộ Dung Phong vội vã không quản thân mình nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo, gấp gáp đến mức phát điên.
Mà nàng ta sau khi được bế ra khỏi nước, Kim Vũ đứng trên bờ tuy rằng cũng hỏi han ấm áp, vẻ mặt quan tâm như vậy, nhưng mà chân tình với giả ý, dù sao vẫn là một cao một thấp.
Phần cưỡng cầu này cũng tốt, chính xác thỏa mãn được hư vinh của bản thân, nhưng thật sự là thứ nàng ta muốn sao?
Bản thân có thật sự hạnh phúc không?
Trong lòng chợt bừng tỉnh.
Lãnh Băng Cơ này dường như biết đọc tâm thuật, mỗi lần nói chuyện đều sẽ chạm đến nơi sâu nhất của đáy lòng mình.
Đến gần giữa trưa, người đi tới Thái miếu mới oai nghiêm hồi cung.
Có một tên thị vệ vội vã tiến vào, hồi bẩm với lão gia tử bằng giọng hưng phấn: “Khởi bẩm Hoàng thượng, bắt được rồi!
Thuỷ Hầu đó đã bị kéo lên bờ! Khí lực của nó quả thật bá đạo, năm người chúng thần hợp sức mới có thể kéo lên”
Đây là một thứ hiếm gặp!
Mọi người lập tức quay sang nhìn lão gia tử đợi ông ta lên tiếng, họ bắt đầu chen chúc tiến lên xem náo nhiệt.
Đừng nói đến các nàng, Lãnh Băng Cơ cũng cảm thấy tò mò.
Dù sao thì Thuỷ Hầu chỉ là loài vật trong truyền thuyết, đoán chừng đến thời hiện đại thì đã tuyệt chủng, chưa từng được nhìn thấy.
Rốt cuộc có phải là rái cá hay là quái vật nào thì vẫn phải tận mắt chứng kiến mới có thể chứng minh được.
Hoàng đế lão gia tử vung tay lên: “Đến xem thế nào!”
Mọi người lập tức trở về dáng vẻ tôn kính, vây quanh ông †a đi về phía bên hồ.
t đám thái giám và Ngự lâm quân đang vây quanh một chiếc lồng sắt chỉ trỏ bàn tán, thấy mọi người đến liền cuống quít tản ra.
Mọi người hùng hổ bước tới, thấy trong lồng sắt quả thật đang nhốt một một thứ vô cùng xấu xí, lớn hơn con khỉ một chút với bộ lông dài ướt đẫm, cực kì bẩn thỉu phủ đầy tảo biển, bên trong còn có cả kí sinh trùng.
Đặc biệt khoa trương nhất vẫn là móng tay dài hơn ba tấc, vô cùng cứng rắn của nó đang cào lồng sắt nghe kin kít, trong miệng phát ra tiếng kêu chít chít.
Tiểu thái giám đứng một bên bẩm báo: “Dựa theo lời dặn của Phong Vương phi, lồng sắt này được thiết lập cơ quan, Thuỷ Hầu không chịu được cám dỗ, sau khi chui vào lồng sắt lấy gà đang bị trói, cửa lồng trực tiếp đóng lại nhốt nó ở trong.
Một trong chúng thần không chú ý thiếu chút nữa đã bị nó kéo xuống dưới nước”
Hoàng đế cũng không đợi được kêu lên một cách kì quái: “Trãm cũng tưởng răng nó đang sợ hãi cho nên tạm thời không dám làm điều ác nữa, ai biết nó lại khát máu như vậy, vẫn tự dâng lên cái mạng nhỏ của mình như cũ”
Lãnh Băng Cơ đi vòng hai vòng quanh lồng sắt, Thuỷ Hầu quả thật giống trong truyền thuyết, rời khỏi nước chỉ trong một lát lực đạo đã mất hết, cả người mềm nhữn nằm trong lồng sắt tựa như bị rút xương.
Nàng tự hỏi: “Đây dường như không phải là con vừa kéo.
Như Ý xuống nước”
“Vì sao lại nhìn ra?”
“Cái đuôi đó bị ta dùng lưỡi dao cắt đứt, trên người cũng phải có hai vết thương.
Nhưng toàn thân con này vẫn nguyên vẹn.
Trừ khi nó còn có khả năng tự chữa một cách kỳ diệu.”
“Chẳng lẽ dưới nước vẫn còn?”
Mộ Dung Phong cả gan suy đoán..