Kiếp trước Lãnh Băng Cơ là một đứa trẻ mồ côi, nàng ghen tị với gia đình người khác khi ngồi quây quần vừa làm sủi cảo trong những ngày lễ, vừa nói chuyện cười đùa tràn ngập hương vị gia đình.
Mấy năm nay ở Giang Nam, nhập gia tùy tục, tết thì ăn bánh trôi, vẫn luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Đây là năm đầu tiên nàng ở Kỳ vương phủ, nàng đã lệnh cho ngự trù chuẩn bị nhân bánh, rồi sau đó nàng xắn tay áo tự mình ra trận.
Nhân bắp cải, thêm ít đậu hũ khô, bún tàu, hành lá thái nhỏ, quết nhuyễn, rưới đầu mè thơm phức, ngửi thôi cũng đã thấy thơm.
Nhân bánh chay là một thách thức về tay nghề, những cái sủi cảo được Lãnh Băng Cơ gói đều có hình thù kỳ quái.
Trộn đều tay trở trên rất sinh động.
Tuy nói Địa Lợi là người phương Nam nhưng nàng nấu ăn giỏi và khéo tay nhất, sủi cảo nhân ngọc lan có bụng nhỏ, trắng và béo, nhìn thôi đã thấy thèm.
Lãnh Băng Cơ quay mặt lại nhìn Địa Lợi, Vu phó tướng người đang loanh quanh sau lưng nàng, giống như một con cáo già thèm muốn một con gà mái nhỏ.
Nam nhân trước đây từng xa lánh nữ nhân này, nay xuân tâm đã nảy mầm.
Đối với Vu phó tướng, trước đây hắn ta có một quá khứ ít người biết, hắn ta đã ăn khổ của một nữ nhân, trước kia thích cô gái cùng phủ đấu võ mồm, nhưng hắn ta chưa bao làm thật.
Lần này, hắn ta có chút mạnh dạn.
Hắn ta hơn Địa Lợi mười mấy tuổi, sau khi trở về từ Hà Đông, mỗi ngày hắn ta thích lảng vảng trước mặt Địa Lợi.
Địa Lợi chưa bao giờ cho hắn ta sắc mặt tốt, trước giờ toàn quát mắng hắn ta.
Sau đó trong phủ thị vệ cũng ồn ào không ít.
Tuy rằng tuổi tác không hợp nhau, nhưng là một vị phó tướng đoan chính, cũng coi như Địa Lợi trèo cao.
Lãnh Băng Cơ tìm một hạt đậu vàng, rửa sạch rồi gói vào sủi cảo: “Sủi cảo phát tài trong đêm giao thừa, ai ăn được sẽ có phúc.”
Vu phó tướng giễu cợt: “Vương phi nương nương lo lắng sủi cảo do người làm ra quá xấu, dư lại sẽ không có ai ăn.
Dưới phần thưởng nhất định phải có phu quân dũng cảm!”
Thiên Thời, Địa Lợi mím miệng cười.
Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn hai người họ: “Nếu hai người đều không thích thì lấy ra cho thị vệ ở cửa ăn.
Ai ăn hết, ta đem Địa Lợi gả cho hắn”
Vu phó tướng lập tức giận dữ: “Tết nhất, đây là vương phi nương nương cố tình gây sự! Người không sợ bọn họ vì tranh giành một cái sủi cảo mà đánh nhau sao?”
Lời này lập tức chọc cho Địa Lợi xấu hổ, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
Lãnh Băng Cơ đặt sủi cảo đã gói lên bàn, vỗ tay rất đắc ý: “Ai thắng thì tính! Mọi người tùy theo khả năng của mình”
Vu phó tướng vòng vo, trong lòng rất không phục.
Trong sân, Tiểu Vân Triệt hào hứng gọi Lãnh Băng Cơ ra ngoài chơi tuyết.
Khi Băng Cơ quay người ra ngoài, Vu phó tướng nhân lúc không ai để ý trộm sủi cảo, nặn nhân và đậu vàng ra, gói lại một chiếc mới, đánh dấu, rồi đặt lên nắp sủi cảo đã làm đúng vị trí.
Nếu như hôm nay có chết, cũng sẽ không để người khác ăn cái sủi cảo này.
Khi Lãnh Băng Cơ vừa ra khỏi cửa phòng, bông tuyết bay lại đây rồi dừng trên mặt nàng, có chút lạnh, nàng lập tức rụt cổ lại siết chặt cổ áo.
Mộ Dung Phong đặt Tiểu Vân Triệt xuống, đi về phía nàng, chủ động nắm tay nàng.
Đôi bàn tay to lạnh như băng, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp.
“Trên đầu của chàng toàn là màu trắng”
Lãnh Băng Cơ kiễng chân lên dùng đầu ngón tay phủi tuyết dính trên tóc hắn.
Mộ Dung Phong cúi đầu: “Trắng thì cứ trắng đi, cho dù chỉ là tuyết rơi nhưng có thể cùng nàng đi đến bạc đầu cũng là một chuyện tốt đẹp.”.