Nhưng chính xác là vì nàng ta với việc tranh sủng không có gì uy hiếp nên nguyên nhân cái chết của nàng ta càng hấp dẫn người khác tò mò.
“Vậy nếu người bỏ sạp xuống, phụ hoàng có giận không?”
“Chắc chắn không đồng ý!”
“Hoàng thượng khi nào thì coi trọng người như vậy?”
“Coi trọng cái khỉ, ai cũng biết đây là củ khoai lang nóng phỏng tay, không ai muốn nhận lấy.
Hắn không thể lấy về trả lại cho hoàng hậu, không đúng, bây giờ phải gọi là Thục phi”
Nghe nói phượng ấn là một kho báu.
Những phi tân của các triều đại đều đến tranh nhau, vậy tại sao tới triều đại này lại không có ai muốn vậy? Làm sao hoàng đế có thể chịu nổi chứ?
Nói đến hoàng hậu, Lãnh Băng Cơ lại nhớ tới một chuyện khác: “Tại tang lễ của Thái hậu, ta nhìn thấy nàng đi sát bên người Na Trát Nhất Nặc: “Cũng không phải vậy, Nam Chiếu công chúa kia thật là thủ đoạn.
Trong khoảng thời gian ngắn này, ta nghe nói tất cả thê thiếp trong phủ của Hiên vương hiện tại đều bị nàng ta chèn ép.
Hiên vương phi tức giận tiến cung, tìm hoàng hậu kể khổ, xin hoàng hậu thay nàng ta làm chủ.
Ban đầu hoàng hậu rất tức giận, gọi Na Trát Nhất Nặc tiến cung, chỉ cần nàng ta tuân theo các quy tắc.
Cuối cùng không biết Na Trát Nhất Nặc nói cái gì mà khiến hoàng hậu không những lưu lại dùng cơm, sau này còn rất thân thiết với Nam Chiếu công chúa.
Cuộc sống của Hiên vương phi bây giờ không dễ dàng chút nào, một người có tâm thế cao ngạo như vậy sao có thế nuốt trôi cục tức này? Cứ theo kiểu này thì không chừng ngày nào đó Hiên vương tức giận sẽ phế chính phi luôn thôi.”
Khả năng này không lớn lắm, dù sao gia tộc của Hiên vương phi cũng là trâm anh thế gia, thân phận của Na Trát Nhất Nặc cũng không thể làm Hiên vương phi, về điểm này chắc hẳn Hiên vương cũng hiểu được.
Nhìn thấy sắp đến giờ yến tiệc, hai người nói đùa hai câu, sau khi rửa mặt chải đầu, liền cùng nhau đi tới đại điện.
Lãnh Băng Cơ đang suy nghĩ một điều, hôm nay Minh Nguyệt cũng sẽ vào cung để dùng tiệc, Tiết di nương lo lắng hết mọi chuyện, dặn dò chính mình nhìn thấy Minh Nguyệt thì giúp nàng ta kiểm tra mạch tượng.
Cung yến năm nay không có đàn sáo, ca vũ góp vui, cũng không có rượu, không khí cũng không sôi nổi.
Hoàng đế cũng chẳng quan tâm lắm.
Hơn nữa, dù lửa than cháy rực cả đại điện cùng những người đến và đi nhưng lại chẳng mấy ấm áp.
Ngoài ra, nguyên nhân là vì quốc tang nên cấm giết mổ, ăn chay, vì vậy ngự thiện năm nay đều là đồ chay, ngự trù tuy đã tìm hết cách để các món ăn được tinh tế, nhưng về cơ bản một bữa tiệc lớn như vậy phải chuẩn bị trước, hoặc hấp hoặc ướp sẵn nên lúc mang lên bàn cũng không còn nóng hổi bốc khói nghỉ ngút nữa.
Yến hội này diễn ra không hấp dẫn như truyền thuyết nói.
Lãnh Minh Nguyệt đang mang thai, theo sự hiểu biết của Lãnh Băng Cơ về nàng ta, nàng ta hẳn là nên rất tự hào và đắc ý mới đúng.
Nhưng trong bữa tiệc hôm nay, Lãnh Minh Nguyệt cúi đầu im lặng ngồi sang một bên, không có cảm giác tồn tại.
Ngược lại là Hạo vương, được như ý nguyện, mỉm cười gật đầu trước sự chúc mừng của người khác, tâm trạng tốt vô cùng.
Tiếp đến là Na Trát Nhất Nặc đi theo Hiên vương cùng không coi ai ra gì trước mặt người khác ‘khanh khanh ta ta”, ngược lại đem Hiên vương phi quăng qua một bên, ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhiều người đang âm thầm khẽ nói nhỏ nghị luận, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, những chuyện trong nhà của vương phủ đều đã rõ ràng.
Ngày này năm sau, còn chưa biết ai sẽ ngồi ở vị trí vương phi đâu.
Hôm nay Lãnh Minh Nguyệt nhìn thấy Băng Cơ cũng không còn nhiệt tình như lúc trước, cho đến khi yến tiệc sắp tan, hai người mới có cơ hội nói chuyện.
Lãnh Băng Cơ hỏi thời gian phản ứng mang thai của nàng ta, khách khí ân cần hỏi thăm nàng ta hai câu.
Thật sự chỉ là khách sáo, ở chung với Lãnh Minh Nguyệt, Băng Cơ cảm thấy thà tự tại cùng với Sở Nhược Hề thì tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên Lãnh Minh Nguyệt rõ ràng là cảnh giác, bình tĩnh lùi lại hai bước, nụ cười trên mặt có chút giả tạo.
“Ta không sao, ta vừa mới mang thai, ăn uống không ngon miệng lắm.
Di nương của ta có chút tinh quái”.