Lãnh Băng Cơ không biết giải thích thế nào mới tốt.
Dù sao thì, cũng chỉ là thân thể Lãnh Minh Nguyệt không khỏe.
Nói khó nghe một chút sẽ là, thật sự có thai hay không không biết, còn chưa mời ngự y đến xem thử, vậy mà cứ thế làm ầm ï để mọi người đều biết.
Nếu như không mang thai, Minh Nguyệt đâm lao phải theo lao, kết cục sẽ như thế nào?
Từ câu nói có vẻ như vô tình của Hạo Vương phi, ấn tượng tốt của Lãnh Băng Cơ đối với nàng ta giảm đi vài phân mà không rõ lý do.
Đưa linh vị Thái hậu đến Thái miếu, mọi người đều cùng nhau rời đi.
Tiểu Vân Triệt đã sớm ngủ thiếp đi trên xe ngựa, Lãnh Băng Cơ lập tức đưa hài tử trở về phủ, cái gì cũng không để ý.
Cho đến ngày hôm sau, từ Hạo Vương phủ truyền ra tin tức, nói rằng Lãnh Minh Nguyệt chính xác là đã có thai.
Tất cả các phần thưởng của hoàng đế đã được đưa đến.
Đây thực sự là một sự kiện đáng mừng.
Quả thật giống như những gì Tiết di nương chờ mong, nếu trong tương lai Lãnh Minh Nguyệt có thể sinh cho Hạo Vương một hai đứa con thì địa vị của nàng ta ở Hạo Vương phủ cũng không thể bị lung lay.
Trôi qua thêm hai ngày, chớp mắt, năm mới đã đến.
Nỗi đau buồn vì Hoàng thái hậu qua đời cũng tan biến sạch sẽ.
Mặc dù trong thời gian đại tang, trong Thượng kinh này không thể dán những cặp câu đối đỏ, treo những chiếc đèn lồng đỏ, nhưng nhà nhà đều bận rộn sắm sửa đón năm mới, mùi hương phiêu đãng trong không khí dần rõ ràng mùi vị tết.
Mộ Dung Phong tiến cung để cùng hoàng đế nói rõ ràng từ gốc đến ngọn về việc đi xuống phía Nam.
Hoàng đế lập tức phái người đến Giang Nam điều tra kỹ lưỡng vụ án quan viên Giang Nam cấu kết với Nhị hoàng thúc, đồng thời phái người đi Hà Tây, cùng với tri phủ Hà Tây lục soát tung tích của đống vũ khí và nơi nuôi quân của Nhị hoàng thúc.
Đối với việc người Mạc Bắc vậy mà lại chế tạo ra loại vũ khí dũng mãnh lợi hại như thế, hoàng đế cũng rất khiếp sợ.
Ông ta cũng tin rằng, dưới tình cảnh nguy cấp Lãnh Băng Cơ bắn chết Nhị hoàng thúc, quả thực là tình cảm thế nào rồi cũng phai.
Trên triều đình vốn không có bao nhiêu nhiệt tình đối với việc này.
Đám cáo già xảo quyệt này so với nữ nhân còn dễ dàng nhìn thấu hơn.
Cho dù Băng Cơ có lỗ mãng sẩy tay thì đó cũng được xem là vì Hoàng đế loại bỏ tai họa trong đám người thân tín.
Chỉ có những kẻ không có mắt nhìn mới chạy đến vạch tội.
Ngươi nhìn lão Nghiêm ngự sử ngoan cố không sửa, miệng lúc nào cũng không buông được lời hay đi, người ta cũng chỉ híp mắt, rắm cũng không thả lấy một cái.
Hoàng đế cho truyền Lãnh Tướng cùng Sở tướng quân, thêm cả đám người Công bộ Thượng Thư tiến cung để thảo luận biện pháp ứng phó.
Xét theo khẩu cung của người Mạc Bắc kia và Chu Mặt Sẹo đại nhân, giao dịch này chính là do Nhị hoàng thúc cùng Lỗ đại nhân lén lút thực hiện.
Sau khi nghị luận, mọi người đều nhất trí đồng ý hỏi tội Mạc Bắc Hưng Sư, để đám người Mạc Bắc cho Trường An một lời giải thích, giao Lỗ đại nhân ra.
Nếu không thì sau khi tuyết tan sẽ lập tức đưa quân đến Mạc Bắc, thừa dịp lực lượng của đối phương còn non yếu, trang bị súng ống không đủ hùng mạnh, thiết ky binh sẽ trực tiếp đánh thẳng vương triều, không thể mặc cho Mạc Bắc thống trị một phương.
Giữa các quốc gia chính là như vậy, không có đúng hay sai, chỉ có lợi ích.
Âm mưu này của Nhị hoàng thúc vừa vặn tạo cho Trường An một lý do đưa quân đến Mạc Bắc..