Lâm phi đi vào thời gian khoản chừng chỉ có một bữa cơm, tất cả mọi người đều canh giữ ở bên ngoài không nói một lời nào, cũng không dám càn rỡ mà khóc, trời giá rét đất đóng băng, trong lòng ngực chỉ ôm một cái lò ấm áp, tất cả đều bị đông lạnh đến run rẩy.
Thân tình trong hoàng thất thì nhạt nhẽo, thật ra trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, khuôn mặt nhìn như là đang đau buồn này phần lớn đều là giả vờ giả vịt mà lau nước mắt, hướng về phía hoàng đế mà biểu đạt chính mình hiếu thuận, trong lòng cũng đang chờ mong hoàng thái hậu nhanh tắt thở đi.
Mọi người cũng có một năm yên bình hơn.
Bản thân Hoàng thái hậu cũng đã nhìn thấy rõ ràng.
Cuối cùng Lâm phi cũng chậm chạp từ trong tẩm điện đi ra, nhắc lên làn váy xoay người quỳ xuống.
Hỉ công công khom lưng, tuổi già sức yếu tập tễnh mà đi ra, khàn giọng hô to: “Hoàng thái hậu nương nương đã về trời rồi!”
Một tiếng hô này giống như là đã dùng hết sức lực mà hắn vốn có, nước mắt vẫn đục từ trong khóe mắt của hắn ròng ròng mà rơi, dọc theo khuôn mặt tràn đầy vết nhăn mà rơi xuống.
Trong sân một đám người đồng loạt cúi đầu.
Mọi người đều kéo cổ họng mà khóc nức nở, cực kỳ đau buồn.
Tiểu Vân Triệt cuối cùng cũng nhìn thấy mẫu thân, dựa vào người Lãnh Băng Cơ, rụt rè mà nhìn một đám đại nhân đang quỳ khóc lớn ở trên đất, ánh mắt có phần ngây thơ.
Hăn lén lút hỏi Lãnh Băng Cơ: “Mẫu thân, thái tổ mẫu bị làm sao vậy? Vì sao người lại khóc vậy?”
Lãnh Băng Cơ nuốt chua sót xuống cổ họng: “Bởi vì, thái †ổ mẫu của ngươi đã đi rồi, từ nay về sau trên thế gian này thiếu một người đối tốt với mẫu thân”
Vân Triệt cũng lớn tiếng khóc theo: “Ta muốn thái tổ mẫu yêu thương, ta không muốn người đi!”
Tiếng nói non nớt ở trong đám người vô cùng lớn.
Như Ý từ trong đám người đứng lên chỉ vào mặt của Lãnh Băng Cơ, chửi ầm lên: “Ngươi còn mặt mũi gì ở đây mà khóc?
Nếu không phải là do ngươi giết chết nhị hoàng thúc thì hoàng †ổ mẫu làm sao có thể đau lòng quá mức như vậy mà buông tay rời khỏi nhân gian? Cho dù nhị hoàng thúc không đúng thì đó cũng là thân nhân của chúng ta, là trưởng bối, đối với người trong nhà, làm sao ngươi có thể xuống tay như thế được? Đây chính là đại nghịch bất đạo!”
Lãnh Băng Cơ đã chuẩn bị tâm lý sau khi trở về kinh thành có thể sẽ phải chịu sự đối xử lạnh nhạt, chế giễu và trách móc.
Nhưng đối mặt với những ánh mắt khác thường của mọi người, nàng vẫn cảm thấy rằng, giống như là đang bị dao nhỏ sắc bén cứa vào lòng, không thể chịu đựng được.
Khiến cho lòng nàng vốn đau khổ càng thêm nặng nề hơn.
Mộ Dung Phong nâng mặt, lạnh lùng mà nhìn Như Ý: “Ngươi không có mặt ở hiện trường, không hiểu được chân tướng, dựa vào cái gì mà trách móc? Băng Cơ ra sống vào chết, cố gắng hết sức, đánh nhau cùng với một đám người hung ác ở ranh giới sống chết, ngươi ở trên kinh thành ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ nhàn hạ, thì có tư cách gì mà khoa tay múa chân? Cho dù là trách tội, cũng không tới lượt ngươi!”
“Nàng đã hại chết hoàng tổ mẫu, khó có thể thoát được tội, ngươi còn thiên vị muốn che chở nàng hay sao? Trong triều đình, đã có quan viên trình lên tấu chương bị ội rồi, cuối cùng nàng cũng phải cho mọi người một lời giải thích!”
Không ai lên tiếng trả lời, cũng không có ai khuyên can.
Chẳng qua trong ánh mắt nhìn về phía Lãnh Băng Cơ, mang theo ý tứ lên án trần trụi.
“Câm miệng!”
Trong giọng nói của Hoàng đế cũng mang theo một chút khàn khàn: “Thái hậu vừa mới về trời, các ngươi lại tranh cãi như vậy, là không muốn để cho lão nhân gia nàng thanh tịnh mà đi hay sao?”
Hỉ công công bước hai bước gian nan đi trên mặt đất, không lưu loát nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, trước khi thái hậu nương nương đi, đặc kêu lão nô đến để dặn dò, nói với Phong Vương phi một tiếng.
Nàng không có ý muốn trách tội Phong Vương phi một chút nào, Phong Vương phi làm rất đúng, vì quốc gia thiên hạ, nhất định phải quyết đoán.
Nàng chẳng qua là không vượt qua được trở ngại của chính bản thân mình, không có liên quan gì đến Phong Vương phi, ai cũng không được gây khó dễ Phong Vương phi.”.